ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 213

“Ba”. Thiên Hạ hét lên rồi ném mạng che mặt ra sau, nhấc váy chạy đến
chỗ cha cô. Châu Cẩn Du cũng chạy theo, cả lễ đường náo loạn. Thiên Hạ
ôm ông Khởi Thước trong lòng rồi gào to: “Mau gọi xe đưa ba tôi đến bệnh
viện”.

Cô dâu, chú rể và mọi người đều đến hết bệnh viện, lễ đường nhốn nháo.
Duy chỉ có Khưu Lạc cười, bóng người cao to, anh tuấn của anh chầm chậm
bước ra khỏi lễ đường.

Thiên Hạ và Cẩn Du đã thay quần áo bình thường cho tiện đi lại, cả hai
ngồi bên giường. Sau khi được cấp cứu ông Khởi Thước đã qua cơn nguy
hiểm thế nhưng chân tay bị tê liệt, hai mắt đục ngầu. Ông đeo bình ôxy và
đang cố gắng thở, tranh giành sự sống.

Thiên Hạ đau đớn nắm chặt tay ông, bất kể ông có nghr thấy hay không cô
vẫn thì thầm bên tai: “Ba, ba tỉnh dậy đi được không? Con đã kết hôn rồi,
làm sao mà cha lại ngã quỵ được chứ? Ba, ba phải cố gắng lên!” Nhìn mái
đầu bạc của ba, nhìn vầng trán hói, nhìn những nếp nhăn xếp đầy trên
gương mặt ba, nhìn dáng vẻ tiều tụy của ba, trong lòng cô không kiềm chế
được, mắt cay xè: “Ba,….. con còn có thể làm gì cho ba nữa…”.

Châu Cẩn Du trầm lặng nhìn ông Khởi Thước, tay anh nắm chặt tay kia của
ông.

“Ba!” Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ: “Con tìm dì về cho cha được
không? Con sẽ tìm dì Lâm Hề Nhị về đây cho ba, ba phải gắng lên nhé!”

Nghe đến ba chữ “Lâm Hề Nhị” ông Khởi Thước hơi động đậy má, đôi mắt
mờ đục dường như đã có điểm nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.