ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 318


Đợi tiếng bước chân dần biến mất, anh trầm giọng nói: “Nhặt lên ăn đi.
Khoảng bốn, năm giờ sáng mai, là khoảng thời gian dài nhất giữa thời gian
tuần tra, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó trốn thoát”.


“Được”, Thiên Hạ đi lên phía trước, nhặt lấy hai chiếc bánh bao khô khốc,
ngồi trên đống rơm, cẩn thận bóc lớp vỏ ngoài bám bụi, đưa cho anh một
cái, “anh cũng cần giữ sức”.


“Em không cần níu kéo anh, ăn đi”. Tiếng của anh có vẻ không được bình
tĩnh lắm.



Cho nên Thiên Hạ ngồi ăn bánh bao một cách ngoan ngoãn, từ từ, sau đó lại
phần một cái cho anh, “Em thực sự ăn không hết, đừng lãng phí thế”.


“Dạ dày của em chỉ có thể nhét một chiếc bánh bao?”


Cô cúi đầu cười, “Em ăn kiêng lâu ngày, sao không biết giữ thể hình như
thế nào? Tóm lại nếu như em không ăn được, thì anh nuốt cũng không
trôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.