ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 422

Trước quảng trường mua sắm phía đông nam, người qua lại không nhiều,
Trần Giai Vân đột nhiên nhìn thấy Ngôn Thiên Hạ. Có phải cô hoa mắt
không? Cô chớp mắt rồi nhìn lại, đúng là Ngôn Thiên Hạ! Không ngờ lại
trùng hợp thế…

Cô quay sang nhìn Khưu Lạc, ánh mắt anh cũng đang nhìn thẳng về phía
người đang im lặng đứng đó. Ánh mắt sâu đậm ấy lại khiến cô đau lòng.

Sợ hãi.

Là sợ hãi, đột nhiên cô cảm thấy trống ngực đập liên hồi rồi lan tỏa ra cả
người cô. Cánh tay đang ôm Khưu Phàm của cô bỗng nhiên xiết chặt khiến
cho thằng bé khóc ré lên một tiếng, tiếng khóc của đứa trẻ làm thức tỉnh hai
người trên xe.

Trần Giai Vân vừa dỗ đứa trẻ vừa cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn
xạ, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.

Cô sợ Khưu Lạc sẽ bỏ lại hai mẹ con cô trên xe và đi tìm Ngôn Thiên Hạ.

”Con bé sao thế?” Khưu Lạc hỏi.

”Có lẽ… có lẽ nó nhớ nhà”. Môi cô mấp máy nói, thực sự cô chỉ muốn về
nhà thật nhanh.

”Thế sao…”. Khưu Lạc nửa cười nửa không.

Đèn xanh sáng, Khưu Lạc nhấn ga, xe chầm chậm tiến lên, nhất là lúc đi
qua Ngôn Thiên Hạ, nhưng khi đã đi qua thì tốc độ lại tăng lên rất nhanh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.