ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 49

Bên tai cô như vọng lại lời của bà Châu năm xưa – Cẩn Du có đối xử tốt
với con không? Nếu nó bắt nạt con con nhất định phải bảo ta… Khi nào hai
đứa định sinh con?

Không đợi được rồi, ngay cả năm mới bà cũng không kịp đón.

Hồi lâu, mặt trời cũng đã lặn, bóng tối bao trùm khắp nơi giống như lời kết
cho một cuộc luân hồi.

Thiên Hạ lau khô vệt nước mắt rồi quay lưng ra về, trong nước mắt nhạt
nhòa cô nhìn thấy Châu Cẩn Du đứng cách xa cô tầm mười mét, anh mặc
một chiếc áo lông trắng, thân hình vẫn đẹp thế, nhưng tất cả không thể che
giấu được ánh mắt bi thương của anh.

Hai người nhìn nhau một hồi, chẳng ai nói gì, Thiên Hạ không còn con
đường nào khác để đi nên chỉ còn cách đi về phía anh.

Cô dừng lại trước mặt anh và nhỏ nhẹ: “Em đến thăm bác, mong bác an
nghỉ nơi chín suối. Anh cũng đừng quá đau buồn!”

Anh khẽ “ừ” nhẹ một tiếng, cô nói tiếp: “Vậy em đi đây, không làm phiền
anh nữa”.

Cô bước qua mặt anh, anh không phản ứng gì. Đến lúc cô sắp bước đi xa thì
nghe thấy tiếng anh gọi giật lại: “Thiên Hạ”.

Cô quay lại: “Có chuyện gì à?”

Gương mặt anh quay ngang với gương mặt cô, gió bắc thổi qua khiến
những lời anh nói như bị vỡ vụn, hình như anh nói: “Ở lại một đêm đi, đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.