ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 95

vận may của cả gia tộc họ Triệu đều là do viên đá này phù hộ, nó đã được di
truyền ba đời. Cô phải lấy viên đá này cho tôi, thế nào?”

Lấy viên đá tuyệt phẩm ấy từ tay Triệu Hằng Chi? Khác gì nhổ lông hổ đâu
chứ!

Ngôn Thiên Hạ ngước nhìn Khưu Lạc, cô nhìn thấy trong mắt anh ta tràn
đầy sự toan tính. Anh đang xòe chiếc quạt lông chim gắn đá quý đang phát
ra thứ ánh sáng xanh kiêu ngạo, lạnh lùng như băng đá đâm vào da thịt.

“Tôi cần thời gian mười ngày”. Thiên Hạ trịnh trọng chấp nhận điều kiện
của anh ta.

“Năm ngày” Khưu Lạc gập quạt “phạch” một cái, “trong vòng năm ngày
không cần biết cô dùng cách nào chỉ cần cô có thể lấy được viên ngọc ấy
cho tôi thì tôi sẽ buông tha Cảnh Thụy. Giai Vân, tiễn khách”. Anh ta không
thèm nhìn cô một cái mà quay sang cười với cô gái bên cạnh rồi ôm cô ta
vào lòng.

Trần Giai Vân đưa Thiên Hạ ra ngoài, cho đến lúc đi ra ngoài đầu hành lang
Giai Vân mới buông một câu: “Khưu Lạc không thích tôi”.

Thiên Hạ không nói gì cả.

Giai Vân cười đau đớn và nhạt nhẽo: “Trên thực tế, tôi chỉ là một ả người
tình”.

“Tôi biết”. Thiên Hạ đáp lại. Năm tháng trước khi gặp Khưu Lạc ở Pháp,
người anh ta ôm trong lòng chẳng phải là cô gái lúc nãy hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.