Trận mưa to vừa ngừng, người trong khách điếm đi ra đi vào không
nhiều lắm, chưởng quỹ suy nghĩ một lúc liền nghĩ tới:
- A! Có hai người, nói là đến gặp khách trọ trong quán, trong đó có một
tên còn đeo theo một giỏ trúc, đi vào ước chừng thời gian một nén hương
liền đi ra, nói là bằng hữu muốn gặp không có trong phòng, vừa rời đi
không lâu.
Diệp Tiểu Thiên vội hét lên:
- Bọn chúng nhìn như thế nào? Ăn mặc ra sao?
Chưởng quỹ suy tư nói:
- Bọn chúng trùm áo khoác, ăn mặc và tướng mạo ta đều không quá chú
ý, đúng rồi, hai tên đó vóc dáng đều rất cao, trong đó có một tên để chòm
râu dê.
Diệp Tiểu Thiên liền chạy ra ngoài như bay, vội vàng chỉ để lại một câu:
- Làm phiền chưởng quỹ báo quan, ta đi truy đuổi tên hung thủ kia.
Mao Vấn Trí cũng nghiêm túc, lập tức đi theo Diệp Tiểu, chạy như bay
ra khỏi quán trọ, ga giường phồng lên, lộ ra cái mông lớn rắn chắc mà vị nữ
khách quan đã nhìn trộm, thành tâm tán dương.
Hai người chạy ra khỏi quán trọ, hết nhìn đông lại nhìn tây, không biết
nên đuổi theo hướng nào, lúc này Phúc Oa cũng từ trong quán trọ chạy đến,
dùng cái đầu to hà hít trên mặt đất, liền hướng theo một phương mà chạy.
Cái tên béo lúc này chạy nhanh thật, đi xa hơn mười trượng, đột nhiên nó
dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Thiên phát ra một tiếng khóc nỉ non như
đứa trẻ.
Diệp Tiểu Thiên hai mắt sáng lên nói: