DẠ THIÊN TỬ - Trang 174

***

Nhiều năm sau, Mã đại thẩm ôm Lục tiểu tử và Tam nha đầu trên gối

mụ, mở hàm răng đã mất sạch của mụ, liên miên nói về trượng phu đã qua
đời của mụ, rồi không tự chủ mà nghĩ tới một tiểu tử cả đời mụ cũng khó
quên.

Mụ nhớ mang máng, tiểu tử kia có cái miệng còn đẹp hơn nữ hài, cười

rất xấu xa.

Chẳng qua mụ vĩnh viễn cũng không biết, thật ra sau đó mụ từng nghe

qua tên tuổi của đại nhân vật như sét đánh bên tai kia, chính là thiếu niên
mụ từng gặp, thiếu niên cả đời chỉ một lần buôn người, bán đúng là mụ.

- Vùng này không quen, khó làm ăn được.

Mã đại thẩm liên tục gặp trắc trở liền nhíu mày tự định giá. Nếu như là

nơi mụ quen thuộc, mụ biết rõ nhà ai có tiền, nhà ai thiếu nữ nhân, trực tiếp
đến thăm, cuộc làm ăn này sẽ thành. Nhưng ở huyện thành này mặc dù mụ
tới mấy lần, lại chỉ tới đi chợ, cũng không rõ lắm tình hình trong thành, đến
nỗi đi lung tung như người mù cưỡi ngựa mù.

Lại nghĩ tới tiểu nương tử xinh đẹp non bấm ra nước kia, nếu tìm được

một nhà khá giả trong huyện thành này, ít nhất giá tiền bán được cao hơn
bốn năm lần so với bán trên núi, mụ lại cảm thấy vất vả một chút cũng
đáng. Mã đại thẩm đang tính toán có nên đi tìm một vài tài chủ hỏi một
chút hay không thì phía sau bỗng nhiên có người gọi mụ:

- Đại cô, vị đại cô này, xin dừng bước.

Mã đại thẩm quay người lại, liền trông thấy một thiếu niên cái miệng rất

đẹp đang nhanh chóng chạy tới, bộ dạng thành thật, chỉ là bị mụ xem xét,
khuôn mặt hắn hơi đỏ lên. Thiếu niên ngại ngùng hỏi thăm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.