DẠ THIÊN TỬ - Trang 172

ngồi xổm dưới bóng cây ven đường, trước mặt đặt một bao hạnh đào, một
bao hạt dẻ, còn có quả hồng, táo đỏ các loại.

Bởi vì trời nóng, lão ôm áo choàng, lộ ra đôi chân gầy teo, đang ngồi

xổm ở đó giống như một con khỉ lớn. Mỗi khi có nữ nhân có vài phần tư
sắc đi qua trước mặt, lão liền nhìn chằm chằm người ta, trước xem ngực
sau xem mông, đôi mắt như lồi ra, đầu quay từ trái qua phải từ phải qua
trái.

Lão là người thu hoạch thổ sản vùng núi. Đó là chuyện rất cực nhọc, mặc

dù chuyển ra ngoài núi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên lão
là người có vẻ giàu có nhưng thực ra không có nhiều tiền.

Trên chợ rất hỗn loạn, quầy hàng không chỉnh tề, người đi đường cũng

không có quy củ, cho nên cực kỳ lộn xộn, dù như vậy ánh mắt Quan Nhị
vẫn có thể chuẩn xác đuổi theo cặp mông yểu điệu bước đến từng bước,
ánh mắt lão thâm thúy giống như một triết nhân.

Quan Nhị đã từng rất nghèo. Lão vốn chỉ là tiểu nhị của Lý chưởng quỹ

thu hoạch quả khô. Lão làm tiểu nhị lâu năm vẫn không kiếm được mấy
đồng tiền, cũng không có tiền lấy vợ.

Cả đời này lão nếm mùi vị làm nam nhân duy nhất một lần, đó là hơn hai

mươi năm trước, lần đó lão cầm chặt số tiền tích lũy rất lâu, băn khoăn đi
tới cửa Diêu tỷ, giao hơn hai mươi lăm văn tiền mồ hôi nước mắt tích góp
rất lâu, bị nữ nhân kia kéo vào nhà giống như đứa trẻ, đổi lấy cái khẽ run
rẩy kia.

Thật sự chỉ khẽ run rẩy, chỉ nằm sấp xuống thân thể trắng bóng kia, lão

còn chưa kịp động vài cái đã tiết ra như rót. Sau khi tỉnh táo, Quan Nhị
bỗng hơi đau lòng xót số tiền kia, nhưng có đôi khi cảm thấy loại cảm giác
cực lạc này, hết thảy bỏ ra đều là đáng giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.