DẠ THIÊN TỬ - Trang 173

Từ đó về sau lão không còn chạm qua nữ nhân, chỉ có thể nằm mơ nhớ

lại cho tới hiện giờ. Lý chưởng quỷ vẫn keo kiệt như vậy, trên người lão
luôn không có đồng nào, mãi đến trước đó không lâu, Lý chưởng quỹ trượt
chân trong khe núi vào một ngày mưa, đầu nặng nề đập vào tảng đá, đi đời
nhà ma.

Chưởng quỹ chết rồi, lão cả đời nhát gan đàng hoàng bỗng lớn gan làm

một chuyện xấu, nuốt hết hàng hóa và tiền của chưởng quỹ, tự mình làm
chưởng quỹ. Từ đó trở đi, giấc mộng của lão đã không chỉ là ăn cơm no,
mà là có được một nữ nhân của mình.

Quan Nhị vẫn luôn mơ ước làm thêm vài cuộc mua bán, có thể tích lũy

đủ tiền lấy vợ, có lẽ xấu một chút, già một chút, đã gả cho người khác,
nhưng dù sao cũng là một phụ nữ. Chẳng qua lão thực không ngờ ngày đó
tới nhanh như vậy, đến nỗi nhiều năm sau lão nhớ lại ngày đó, lão vẫn cho
rằng người đàn ông cười tới xấu xa kia là sứ giả trời xanh phái tới.

Lại một cặp mông chập chờn đi qua trước mặt lão, ánh mắt Quan Nhị

như rơi vào vũng bùn, không rút ra được, đột nhiên có một thiếu niên có
miệng đẹp giống như nữ nhân chặn trước mặt lão, cắt đứt tầm mắt lão.

Lão nhớ rõ lúc ấy lão không cao hứng mà nhíu mày hỏi:

- Ngươi mua thổ sản hay là bán thổ sản?

Thiếu niên kia mỉm cười giống như chúc phúc, nói với lão:

- Chưởng quỹ, ta không mua đồ, trái lại muốn bán một số đồ.

Thiếu niên cúi người, nhỏ giọng nói bằng giọng nói chỉ hai người nghe

thấy:

- Có một nữ nhân, ngươi muốn hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.