DẠ THIÊN TỬ - Trang 228

bảo liếm liếm ngón tay của Nhạc Diêu. Lúc Nhạc Diêu thu tay về, nó như
đứa bé bò qua, ngây ngô muốn ôm lấy nàng.

Nhưng con gấu trúc nhỏ tuy là thú con, hình dáng cũng không nhỏ hơn

Nhạc Diêu là mấy, Nhạc Diêu làm sao có thể ôm được nó. Diệp Tiểu Thiên
sợ mấy con sói kia trở lại, vội khom lưng ôm lấy con gấu nhỏ, nói với Nhạc
Diêu:

- Chúng ta đi nhanh, có gì vừa đi vừa nói.

Diệp Tiểu Thiên ôm gấu nhỏ, Thủy Vũ ôm Nhạc Diêu, vội vội vàng

vàng trượt xuống sườn núi, tiến đến cửa hang núi, đợi đến lúc họ đến cửa
hang núi, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cảnh tượng kinh khủng, tất cả
mọi thứ dường như địa ngục trần gian.

Thủy Vũ thét lên một tiếng:

- Ah.

Rồi vội vàng lấy che đôi mắt trong veo của Nhạc Diêu lại.

Diệp Tiểu Thiên biến sắc nói:

- Nhanh trốn vào rừng cây ven đường đi, nhanh lên!

Diệp Tiểu Thiên dẫn tất cả trốn ở ven đường, núp dưới một đám cỏ rậm

rạp, Diệp Tiểu Thiên để gấu nhỏ xuống đất, nói với Thủy Vũ:

- Muội đợi ở chỗ này, ta đi xem xem!

Diệp Tiểu Thiên đi từ chân núi, nương sau cây cối núi đá, lặng lẽ đến

gần giao lộ. Khi hắn thấy rõ tình cảnh bi thảm trên giao lộ, không khỏi hít
vào một ngụm khí lạnh. Dù tính tình hắn bất cần đời, lúc này cũng không
khỏi đổi sắc mặt, ngực đập bịch bịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.