DẠ THIÊN TỬ - Trang 229

Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như

vậy. Diệp Tiểu Thiên đứng ở đó, chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, gió thổi
vù vù trên đầu.

Một mảnh hỗn độn trước mắt, vết máu đỏ thẫm thành vũng, thi thể nằm

xiêu vẹo, cỗ xe bị cắm thương trúc, giống như bị trăm vạn đại quân cướp
sạch lướt qua, trông rất thê thảm. Dưới nền rừng nhiệt đới xanh tươi và đá
cuội xám, càng khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Diệp Tiểu Thiên quan sát cẩn thận hồi lâu, đến khi tin chắc kẻ sát nhân

đã sớm rời đi, lúc này mới từng bước từng bước tiến vào trong trường Tu
La, sững sờ thấy thảm cảnh bốn phía. Tiết Thủy Vũ nhìn xa xa, thấy Diệp
Tiểu Thiên đứng thẳng ở sơn khẩu, chung quanh không còn động tĩnh, liền
lặng lẽ dẫn Nhạc Diêu đi tới.

Nàng không muốn để cho Nhạc Diêu nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này,

nên ôm đầu cô bé thật chặt trước ngực. Nàng vừa đi, bốn chân của con gấu
nhỏ cũng chạm đất, ngoan ngoãn đi theo. Sắc mặt Tiết Thủy Vũ tái nhợt,
nàng run giọng nói:

- Những tên cường đạo nay thật là tàn nhẫn!

Nhìn thấy thân hình nằm ngửa trên xe, bị cắm đầy thương trúc như con

nhím hơi giống Ngải Điển Sử, Tiết Thủy Vũ không đành lòng quay đầu đi
chỗ khác, buồn bã nói:

- Người tốt như Ngải Điển Sử, vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy, ông

trời thật là không có mắt.

Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn nàng, thầm nghĩ: “Người tốt? Sợ rằng Ngải

Điển Sử hy vọng nhất nàng gọi hắn là người tốt ở trên giường, chỉ có điều
vừa ra trận liền chết trước rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.