DẠ THIÊN TỬ - Trang 231

Tiết Thủy Vũ vui vẻ nói:

- Đúng là nên như vậy!

Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn thi thể khắp nơi, không thể không

buồn bã:

- Nhiều thi thể như vậy, ta chôn họ đến khi nào ah...

Diệp Tiểu Thiên chọn một nơi tốt, đây là mương rãnh để mùa mưa bão

xối bùn đi, chỉ cần kéo thi thể vào, đẩy bùn đất ở hai bên mương lấp thi thể
xuống là có thể đại công cáo thành.

Diệp Tiểu Thiên kéo từng thi thể xuống rãnh mương, một thân mệt mỏi

ra mồ hôi. Hắn không để Thủy Vũ động tay, lại không cho Thủy Vũ bỏ sức
vì như vậy chỉ như có còn hơn không, hơn nữa nếu để nàng giúp đỡ, như
vậy Diêu Diêu sẽ không có người chăm sóc.

Diệp Tiểu Thiên để các nàng đợi ở trong bụi cây gần cửa hang, chính

mình kéo từng thi thể vào rãnh mương, thở hồng hộc, đầu đầy mồi hôi bò
lên sườn đất, đạp đạp bùn đất phía dưới, một tầng đất phủ lên thi thể, Diệp
Tiểu Thiên chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng tụt xuống từ dốc núi, lầm
bẩm trong miệng:

- Các vị nhân huynh, các ngươi bất hạnh gặp phải sơn tặc, Tiểu Thiên

không để các ngươi phơi thây nơi đồng hoang, bị sói tha, trước đem các vị
dàn xếp ở đây, sau đó nói với quan phủ, để họ lo việc hậu sự cho các người.
Chỉ là những vật ngoài thân trong túi của các vị đều vô dụng, Tiểu Thiên
còn một người vợ chuyên gây rắc rối, một tiểu nha đầu tham ăn phải
nuôi..., Ồ! Đúng rồi, bây giờ còn thêm một con gấu nhỏ xem ra cũng có sức
ăn rất lớn. Sau khi quan phủ đến tiếp nhận thi thể của các ngươi, những vật
không đáng trên người các ngươi cũng sẽ bị lấy đi, không bằng để cho ta
đi, giang hồ cứu gấp, công đức lớn lao. Nếu như có chỗ đắc tội, thỉnh cầu
tha thứ, A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, Thượng Đế phù hộ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.