DẠ THIÊN TỬ - Trang 318

Ngày đó sao ta chỉ nhìn thấy ngươi, lại chưa từng trông thấy tiểu nữ tử bỏ
trốn cùng ngươi?

Diệp Tiểu Thiên thở dài, nói:

- Cô nương có điều chưa biết, cô ấy là nương tử thanh mai trúc mã từ

nhỏ của ta, cha mẹ hai bên đã định hôn nhân cho chúng ta. Ai ngờ nhiều
năm sau, tiểu muội thanh mã trúc mã của ta lớn lên thành một cô nương
xinh đẹp, nên lão gia lại nổi sắc tâm.

Diệp Tiểu Thiên sụt sịt nói:

- Lão đã sáu mươi chín tuổi rồi ah, lại muốn một gậy cắt đứt uyên ương,

đoạt đi người yêu của ta! Cha mẹ ta vì tuổi đã già, đã xin về quê cũ, chỉ còn
lại ta một mình làm việc trong Dương phủ, lại nói ta chỉ là nô bộc, lấy cái
gì tranh giành với lão gia?

Nữ nhi coi trọng nhất là chuyện chung thân đại sự của mình, suy bụng ta

ra bụng người, thống hận nhất là không thể ở cùng người mình thương yêu
nhất, mà tên vô lại xen ngang kia, tất nhiên là kẻ nàng hận nhất.

Diệp Tiểu Thiên là một diễn viên nghiệp dư, không biết xem qua bao

nhiêu kịch tình tình ái ái rồi, một khi có nội dung này trong kịch, mấy cô
nương trưởng thành, nha đầu còn bé ngồi dưới khán đài, đều ra sức chửi
không tiếc tên vô lại, còn rơi nước mắt vì đôi trai gái bị ép chia lìa kia.

Diệp Tiểu Thiên biết vị cô nương này có chút nam tính, nhưng vẫn còn

bản năng của phụ nữ, nghe xong lời này tất nhiên đứng ở phía mình. Quả
nhiên, Triển Ngưng Nhi nghe xong những lời này, nhất thời có cùng chung
sự thù ghét, nghiến răng nói: Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên
Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Vì vậy ngươi liền dẫn theo nàng kia bỏ trốn? Ôi! Ngược lại rất có dũng

khí!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.