DẠ THIÊN TỬ - Trang 452

Diệp Tiểu Thiên nghĩ đến nhưng nỗi kinh hãi ngày nhỏ từng trải qua, đến

nỗi nhát gan dị thường, bình thường không dám tranh giành, thường thường
bị đại ca bắt nạt, âu sầu trong lòng, nên ra sức an ủi:

- Bá phụ không cần thương tâm, Đại Hanh quả thật có chút vô tâm,

nhưng đệ ấy còn nhỏ, thân thể tuy phát triển, nhưng tâm trí còn chưa trưởng
thành. Còn nữa, tính tình đệ ấy chất phác, dù không thể thỏa mãn sự kỳ
vọng của bá phụ, nhưng cũng tốt hơn những tên quần là áo lượt kia.

Hồng Bách Xuyên thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Hôm nay lão phu cũng chỉ đành an ủi mình như vậy. Không gạt gì

ngươi, chuyện quyết đấu của tú tài trên đỉnh Hoàng Đại Tiên, là Cố Giáo dụ
đến nói với ta, lão phu mới biết nó gây họa. Hơn nưa lão phu hỏi qua Cố
Giáo dụ, Đại Hanh nó ở huyện học...

- Mà thôi, nó không phải là khối nguyên liệu, lão phu không muốn buộc

nó học. Lão phu vốn đã đồng ý với mẫu thân đã qua đời của nó, sẽ bồi
dưỡng nó thành người đọc sách, ai! Không nói đến những thứ này, sau cho
nó học buôn bán cũng bác. Việc ngày mai trên đỉnh Hoàng Đại Tiên...

La Đại Hanh nghe cha rốt cuộc không bắt gã đến trường, mặt mày không

khỏi hớn hở, nhưng nghe cha nói đến đỉnh Hoàng Đại Tiên, lập tức nói:

- Con phải đi! Cha, làm người nói phải giữ lời! Làm việc phải đến nơi

đến chốn! Mặc kệ sau này thế nào, ngày mai, con nhất định phải đi đỉnh
Hoàng Đại Tiên lĩnh đấy.

Hồng Bách Xuyên cười khổ nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Ngươi xem, đổi cho ai được đưa con trai bảo bối như vậy, có thể không

bị nó làm cho tức chết, coi như là đã phúc ba đời rồi.

Diệp Tiểu Thiên nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.