DẠ THIÊN TỬ - Trang 453

- Việc ngày mai, Đại Hanh quả thực không thể không đi. Đệ ấy là người

làm chứng, đi cũng không tham gia vào tranh đấu, không có nguy hiểm gì.
Nếu như đệ ấy không đi, những tú tài kia cũng không phải ngu ngốc, mặc
kệ việc ngày mai kết thúc như thế nào, sau đó không tránh được sẽ tìm đến
đệ ấy.

Hồng Bách Xuyên ưỡn ngực, lớn tiếng nói:

- Lão phu tất nhiên biết bọn chúng đều là kẻ không có giáo dục, tính tình

kiêu ngạo, nhưng cho dù bọn chúng phách lối đến đâu cũng không thể xông
đến nhà ta cướp người chứ? Lão phu không cho con trai đi học ở huyện, về
sau tránh bọn chúng là được.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Bọn chúng là người sinh trưởng ở đây, sớm muộn gì cũng thừa kế chức

vụ thủ lĩnh bộ lạc ở vùng núi lân cận. Nhà Hồng Viên ngoại cũng ở đây,
trốn tránh cũng là biện pháp sao? Viên ngoại, bá phụ thương con không sai,
nhưng bây giờ bá che mưa che bão cho đệ ấy, có thể vĩnh viễn che chắn hết
thảy mọi việc cho đệ ấy sao? Đệ ấy phải trưởng thành, một mình đối mặt
với hết thảy.

Hồng Bách Xuyên trầm mặc thật lâu, chậm rãi buông lỏng tai con trai,

bùi ngùi nói:

- Lời của ngươi, ta làm sao không biết, chỉ là làm cha làm mẹ, luôn..., mà

thôi, vậy thì để cho Đại Hanh đi, ta tin tưởng Điển sử đại nhân sẽ không
ngồi nhìn những tú tài kia ẩu đả tàn nhẫn, gây ra huyết án.

Diệp Tiểu Thiên kỳ thật nào có nắm chắc cái gì, hiểu biết của hắn về các

tú tài đó có giới hạn, phần lớn là nghe mọi người nói lại. Hắn tin những tú
tài kia không có mối thù sinh tử lớn, cho dù bị người đùa giỡn, cũng không
đến nỗi đưa đối phương vào chỗ chết mới cam tâm. Trận náo loạn ngày
mai, chẳng qua là do lòng hiếu thắng của người trẻ tuổi... Đến lúc đó hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.