DẠ THIÊN TỬ - Trang 477

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Chưa có chủ ý gì, chúng ta phải theo hoàn cảnh mà hành sự thôi. Tuy

nhiên, ta thấy những tú tài này thực tế chỉ là không biết trời cao đất dày là
gì, bị người nhà làm hư. Cái gọi là quyết đấu chẳng qua vì khúc mắc giữa
bọn chúng không giải quyết được nhưng vì miệng đã nói thì phải đánh để
giữ thể diện. Ta nghĩ... đã có Đại Hanh làm nhân chứng, có thể lợi dụng
thân phận nhân chứng để dạy dỗ bọn họ, cho cả hai bên có lối thoát. Nếu có
thể làm hai bên không động đao mà giải quyết được vấn đề thì mới coi là
phương kế hay nhất.

Bên kia, La Đại Hanh như khướu hót:

- Những bộ lạc này có lớn có nhỏ, khu nhỏ cũng đến vài trăm người, lớn

mấy vạn mấy vạn người. Nếu không giới hạn số người, để các ngươi thoải
mái - kêu gọi bằng hữu thì trận chiến này biết đánh thế nào? Chỉ cần mấy
người đứng ra là được, ít người ai thua thì nhận thua luôn.

Đám tú tài ngẫm lại cũng có lý nhao nhao gật đầu:

- Đồng ý, điều khoản này dựa vào người. Còn có quy tắc nào nữa không?

La Đại Hanh nói:

- Điều thứ 2, chính là quy định nội dung quyết đấu. Đêm qua, ta trầm

ngâm suy ngẫm, rốt cuộc nghĩ được một phương pháp để mấy người vừa
thể hiện bản lĩnh đích thực của học sinh vừa có thể dễ dàng phân thắng bại.
Mọi người cứ tham khảo kỹ lưỡng.

Đám tú tài cảm thấy hứng thú, nhanh nhảu nói:

- Nói mau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.