DA THỊT TRONG CUỘC CHƠI - Trang 292

đường,” vậy thì tại sao còn phải lo lắng thái quá như thế về hệ thống? Lối
ngụy biện này thường khiến tôi bực mình. Ngoài sự thực rằng rủi ro thiệt
mạng khi đi trên đường là dưới 1 lần trong 47.000 năm, thì điểm mấu chốt ở
đây là cái chết của tôi không bao giờ là tình huống xấu nhất trừ khi nó có
mối tương quan với cái chết của những người khác.

Tôi có tuổi thọ giới hạn, nhưng nhân loại thì nên có khoảng thời gian tồn tại
vô hạn.

Hay,

Tôi là thứ có thể thay mới, chứ không phải nhân loại hay hệ sinh thái.

Thậm chí còn tệ hơn, như tôi đã chỉ ra trong cuốn Thăng hoa trong nghịch
cảnh, sự mong manh của các thành phần trong hệ thống (với điều kiện là
chúng có thể thay mới và thay thế) là yêu cầu bắt buộc để đảm bảo sự vững
chắc của toàn hệ thống. Nếu loài người là bất tử, thì chúng ta sẽ tuyệt chủng
sau một tai nạn, hoặc từ sự tích tụ dần dần của các đặc điểm không phù hợp.
Nhưng tuổi thọ ngắn hơn giúp con người có những thay đổi về di truyền qua
các thế hệ để có thể đồng bộ với sự đa dạng của môi trường.

DŨNG CẢM VÀ THẬN TRỌNG KHÔNG HỀ TRÁI NGƯỢC NHAU

Làm thế nào mà cả lòng dũng cảm và sự thận trọng lại cùng trở thành các
giá trị đức hạnh cổ điển? Đức hạnh, như được trình bày trong cuốn
Nicomachean Ethics (Ðạo đức học viết tặng Nicomachea) của Aristotle, bao
gồm: sophrosyne, sự thận trọng, và một dạng suy xét hợp lý mà ông gọi khái
quát hơn là phronesis. Những điều này có thiếu nhất quán với lòng dũng
cảm hay không?

Trong khuôn khổ của chúng ta thì không. Thực ra, Tony Béo sẽ nói chúng là
cùng một thứ. Sao lại thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.