cản hủy diệt chắc chắn sẽ va phải nó. Không nên coi bất kỳ rủi ro nào là sự
kiện “một lần” cả.
Hãy xét thời điểm ngừng kỳ vọng vô điều kiện trong một mô hình lược giản
riêng
biệt:
, là số lần tiếp xúc trong một khoảng thời gian, Tlà khoảng tuổi thọ còn lại,
và p là xác suất hủy diệt, cả hai giá trị này đều ở trong cùng khoảng thời
gian
điều
chỉnh
giá
trị
p.
, ta có thể điều chỉnh rủi ro theo sự lặp lại. Tuổi thọ T càng cao (được biểu
diễn bằng các khoảng thời gian), thì vấn đề sự hủy diệt càng nghiêm trọng.
Con người và cây cỏ có tuổi thọ ngắn, nhưng tự nhiên thì không – ít nhất là
cho t có bậc 108 năm, như vậy xác suất rủi ro hủy diệt hằng năm là O(10-8)
và (đối với những mức độ tăng chặt chẽ hơn) xác suất rủi ro cục bộ tối đa là
O(10-50). Thứ bậc càng cao trong hệ thống cá nhân-loài-hệ sinh thái thì vấn
đề hủy diệt càng nghiêm trọng. Tính hai mặt này phụ thuộc vào t → ∞; như