DẠ THOẠI - Trang 232

Cô không khỏi cảm thấy có chút kì quái, trước kia không phải là Cát

Lôi chưa từng nấu ăn, nhưng Địch Lỵ vẫn luôn cười nhạo anh “Đồ ăn anh
làm có thể giết chết một con ngựa.” - nhưng tại sao hôm nay bữa sáng anh
làm lại ngon miệng như vậy?

Địch Lỵ lại nếm một thìa canh trứng gà, cô lại càng ngạc nhiên -

hương vị trong bát canh trứng gà này thậm chí còn ngon hơn so với miếng
thịt hun khói đầu tiên.

Chẳng lẽ, vì để cô có thể có một bữa sáng ngon miệng mà Cát Lôi đã

vụng trộm luyện tập tay nghề? Nghĩ tới đây, một cảm giác ấm áp liền chảy
qua cơ thể Địch Lỵ.

Cô lại cho vào miệng một miếng thịt hun khói. Trong lúc nhai, Địch

Lỵ bắt đầu chú ý tới một vấn đề - đây là thịt của loài động vật gì mà lại có
thể ăn ngon như vậy?

Cô bắt đầu nghi ngờ thưởng thức miếng thịt. Thịt heo? Không giống,

thịt heo không mịn như thế này. Thịt bò? Hình như cũng không phải, hương
vị của thịt bò cô rất quen thuộc. Vậy thì...

Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên Địch Lỵ phát hiện - vì sao cô thức dậy lâu

như vậy mà vẫn không nhìn thấy chú chó Scotland Tạp Tư?

Cô có chút nghi hoặc đứng lên, mở cửa sổ nhà ăn nhìn ra vườn hoa,

cũng không phát hiện thấy bóng dáng Tạp Tư đâu.

Địch Lỵ nhíu mày, cô rời khỏi phòng ăn, đi về phía phòng vệ sinh ở

tầng hai, bước chân không tự chủ cũng nhanh hơn.

Mở cửa phòng vệ sinh ra, Địch Lỵ thở dài một hơi nhẹ nhõm - Tạp Tư

đang nằm trong chuồng chó ấm áp của mình, ngủ im không nhúc nhích.
Âm thanh mở cửa của Địch Lỵ khiến Tạp Tư tỉnh giấc, nó ngẩng đầu, nhìn
về phía Địch Lỵ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.