DẠ THOẠI - Trang 251

Mười phút sau, cô gập sách lại, thở dài một hơi. Cô phát hiện ra mình

không làm cách nào tập trung tinh thần được, cả tâm trí chỉ nghĩ đến một
chuyện ——

Cái nhà kho không thể đi vào đó.

Ở đó rốt cuộc là có thứ gì bí mật? Tại sao bố của Cát Lôi lại nhắc đi

nhắc lại nhiều lần là tuyệt đối không được đi vào, mà vừa nhắc đến nó thì
Cát Lôi lại có vẻ hơi sợ hãi và bất an?

Quá nhiều câu hỏi liên tục vây quanh Địch Lỵ, làm cho cô tâm phiền ý

loạn.

Cuối cùng, cô để sách xuống, rời khỏi phòng, bước chan không tự chủ

được mà đi về phía nhà kho phía bên phải.

Hành lang không có đen, hơn nữa hôm nay thời tiết rất kém. Một mình

Địch Lỵ bước trong hành lang tối, cảm thấy hơi sợ hãi. Cô tự động viên cho
mình thêm chút can đảm, cuối cùng cô cũng đi đến trước nhà kho.

Đây là một cửa gỗ cổ xưa, trên cửa có một cái khóa sắt cũ kĩ kiểu

truyền thống, khóa chặt cửa lại.

Địch Lỵ đứng ngẩn ra trước cửa một lát, nhưng lại cảm thấy như có

từng cơn ớn lạnh đánh tới. Cô rùng mình một cái, không dám tiếp tục ở đây
một mình, xoay người chuẩn bị đi.

Trong nháy mắt xoay người đó, chân Địch Lỵ đụng phải một thứ gì đó

mềm mềm, cảm xúc đột ngột làm cho cô phải kêu to một tiếng "A!", trái
tim như bị bóp nghẹn.

Định thần nhìn lại, cô mới phát hiện, thì ra thứ mà mình đụng phải là

con chó Scotland Tạp Tư kia, con chó này chẳng biết đến từ bao giờ, thần
không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng Địch Lỵ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.