DẠ THOẠI - Trang 254

“Phải.”

“Sau khi ba anh mất, tại sao anh không đến đây ở?”

“Sau khi tái giá thì mẹ anh đi đến nơi khác sống, còn anh -- anh từng

nói với em rồi, chỗ này cách nơi anh làm việc quá xa.”

“Anh nói là, từ lúc hai mươi bảy tuổi kế thừa ngôi nhà này cho đến

bây giờ, tổng cộng thời gian là ba năm, anh đều chưa từng sống sở đây?”

“...Đúng vậy.”

“Thế còn Tạp Tư? Anh nuôi nó mấy năm rồi?”

“Ngày đầu tiên tới đây không phải anh đã nói với em rồi sao? Từ lúc

nó còn là một con chó nhỏ xíu thì được ôm tới nhà anh, đã được mười năm
rồi.”

Cát Lôi đột nhiên ngồi thẳng lên: “Hê, Địch Lỵ, em đang làm gì đây?

Chất vấn phạm nhân sao?”

Địch Lỵ mím môi trầm mặc mấy giây, nói: “Em chỉ muốn tìm hiểu

chút chuyện về căn nhà này thôi.”

“Vậy bây giờ em đã tìm hiểu đủ chưa? Còn có vấn đề gì nữa không?”

Cát Lôi không nhịn được nói.

“Được rồi, câu hỏi cuối cùng.” Địch Lỵ nói: “Anh bảo rằng từ lúc bé

ba anh đã nói với anh, cái nhà kho bị khóa kia tuyệt đối không được đi vào
-- Chẳng nhẽ anh không thấy tò mò sao? Bây giờ anh đã thừa kế ngôi nhà
này, là chủ nhân của ngồi nhà này, đến bây giờ anh cũng không muốn mở
cửa ra xem bên trong có cái gì?”

“Trời ơi! Địch Lỵ!” Cát Lôi hét lên: “Điều này tuyệt đối không được!

Anh bảo em này, tuyệt đối không được đi vào cái phòng đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.