DẠ THOẠI - Trang 259

Ở bên cạnh căn biệt thự còn có một căn nhà nhỏ, có một người phụ nữ

trung niên bước ra, bà xách theo một bình tưới nước, bước đến vườn hoa
nhỏ ở cổng tưới nước cho hoa.

“À, bà ấy chính là người anh nói với em mấy hôm trước, là bà An

hàng xóm của chúng ta.” Cát Lôi nói: “Là một người quả phụ.”

“Chúng ta qua chào hỏi đi, Cát Lôi. Anh nên giới thiệu bà An cho em

quen biết chứ.” - Địch Lỵ nói.

Cát Lôi gật đầu một cái: “Thật ra thì đã đưa em đi thăm bà An từ lâu

rồi, bà ấy hình như là một trong số ít những người đã sống lâu ở tiểu khu
mình. Hơn nữa bà ấy còn giúp chúng ta chăm sóc cún hơn một năm, chúng
mình nên cảm ơn bà ấy.”

Vừa nói, Cát Lôi dắt Địch Lỵ đến vườn hoa nhỏ bên cạnh bà An.

“Bà An, xin chào!” Cát Lôi mỉm cười, tiến lên chào hỏi.

Bà An đang tưới hoa ngẩng đầu lên, bà là một người phụ nữ bình

thường, hơi giản dị. Khuôn mặt không có đặc điểm gì quá nổi bật, dáng
người không cao, mặc một bộ quần áo ở nhà rất tùy ý.

“À, Cát Lôi.” Bà An quay sang chào họ, bà nhìn Địch Lỵ: “Nếu bà

đoán không sai, đây chính là người trước đây con có giới thiệu qua — vị
hôn thê xinh đẹp của con hả?”

“Xin chào, bà An.” Địch Lỵ mỉm cười lễ phép, “Con tên là Địch Lỵ.”

Bà An quan sát Địch Lỵ một lượt: “Ánh mắt Cát Lôi quả nhiên là

không tồi, Địch tiểu thư quả nhiên là thiên sinh lệ chất.” ([i]Thiên sinh lệ
chất: Xinh đẹp và khí chất trời sinh.)[/i]

“Bà quá khen rồi.” Địch Lỵ hơi ngượng ngùng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.