DẠ THOẠI - Trang 338

“... Mình cũng nghĩ thế, cảm ơn, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Ôn Diên thở ra một hơi thật dài. Cô ngồi ở trên ghế

sofa cẩn thận nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, không khỏi bật
cười - cô đã không phải là một cô nàng ngây thơ nữa, lại còn tin vào loại
truyện cổ tích “tiên đoán trong mơ” này.

Đã không tìm được người cùng đi dạo phố, vậy thì lại phải tự đi một

mình rồi. Ôn Diên ngồi trước bàn trang điểm sửa sang lại một chút, rồi lựa
chọn một bộ quần áo thích hợp trong tủ để đi ra ngoài.

Tìm nửa ngày, Ôn Diên chợt nhớ tới chiếc váy ngắn màu xanh mà cô

mới mua gần đây vẫn còn đang phơi trên ban công, cô quyết định mặc nó
ra ngoài, thế là cô liền đi đến ban công rút quần áo.

Ôn Diên vừa hát vừa hờ hững đẩy cửa ban công ra - ai biết sau khi đẩy

ra thì cừa liền đụng phải sào phơi đồ, cái sào dài hơn một thước bằng nhựa
đổ xuống, nện vào cái bình hoa màu xanh, bình hoa “cạch” một tiếng vỡ
nát trên mặt đất.

Từ lúc đẩy cửa ra đến khi cái bình vỡ nát chẳng qua chỉ ngắn ngủi có

một, hai giây, đến mức Ôn Diên còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy
ra. Nhưng khi cô thấy rõ những mảnh vụn vỡ nát trên mặt đất thì liền ngây
dại.

Đột nhiên cô nhớ ra vừa rồi Chu Linh đã nói: cô ấy mơ thấy cô làm vỡ

một cái bình hoa màu xanh. Thế nhưng, vì sao chính cô cũng không nhớ
nổi trong nhà có một bình hoa như vậy?

Ôn Diên cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Một lát sau, cô nghĩ tới -

bên trên giá sách trong phòng sách mà cô không hay lui tới, chính xác là có
một cái bình hoa màu xanh như vậy, do chồng cô mua về từ rất nhiều năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.