DẠ THOẠI - Trang 76

“Phòng 705.” Sau khi nói xong nam phục vụ lại vội vàng rời đi.

Mai Đức chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt bỗng tối sầm,

sau đó thì cái gì cũng không biết.

Viên Tân đã chết. Ngã từ ban công lầu bảy xuống, bị mất mạng ngay

tại chỗ. Xe cứu thương tới rồi khiêng đi, cũng chỉ là thi thể của Viên Tân.

Mai Đức là người đi cùng Viên Tân suốt chặng đường cho nên đương

nhiên trong ngày hôm đó anh cũng nhận được giấy triệu tập của cảnh sát.
Nhưng chỉ chưa tới hai giờ, cảnh sát liền thả Mai Đức ra - cảnh sát thành
phố C cho rằng Mai Đức không có bất kì động cơ gây án gì, không có khả
năng giết chết Viên Tân. Bọn họ càng tin rằng đây là một vụ tự sát.

Cùng lúc đó, Mai Đức cũng biết được một điều từ phía cảnh sát: sau

khi Viên Tân gặp chuyện không may ở căn phòng 705, cảnh sát đã lập tức
chạy tới đó, thế nhưng lại không hề phát hiện ra dấu vết xô xát nào, đồ đạc
của Viên Tân cũng vậy, không thiếu một thứ gì, hơn nữa trong phòng ngoại
trừ dấu vân tay của nhân viên phục vụ và Viên Tân thì không còn của ai
khác - ngay lập tức Mai Đức đã nghĩ, dường như vụ này cùng hiện trường
tử vong của Dư Huy đều giống nhau như đúc.

Mờ mịt đi trên đường, Mai Đức cảm thấy rất trơ trọi - bốn người bạn

tốt cùng trải qua chuyện năm đó, bây giờ cũng chỉ còn lại anh là người duy
nhất còn sống sót.

Có lẽ rất nhanh sẽ đến phiên mình, hôm nay? Hay là ngày mai? Mình

sẽ chết như thế nào? Dù sao thì cũng không nhớ gì cả. Không biết vì sao,
vài ngày sau cái chết của hai người bạn tốt, trái lại Mai Đức lại không còn
sợ hãi như trước nữa.

Anh cứ mơ mơ màng màng đi trên đường như vậy, đột nhiên cảm thấy

trong lòng rất ngột ngạt. Bây giờ Mai Đức chỉ muốn tìm một người rồi nói
hết tất cả những buồn phiền trong lòng ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.