DẠ THOẠI - Trang 77

Thế nhưng, chuyện này anh có thể tìm ai để nói đây? Viên Tân cũng

đã chết rồi, còn có thể tìm ai để kể nữa?

Bỗng nhiên Mai Đức nhớ tới Trịnh Tiệp, bây giờ cũng chỉ có cô là

người biết hết tất cả mọi chuyện.

Lê bước chân nặng nề, Mai Đức lại tới nhà Dư Huy một lần nữa, anh

ấn chuông cửa.

Trịnh Tiệp mở cửa, thấy Mai Đức, cô có hơi bất ngờ: “Các anh còn

chưa đi sao?”

“Viên Tân chết rồi, ngay đêm qua.” Mai Đức đờ đẫn nói.

Trịnh Tiệp há hốc miệng, qua một lúc lâu sau mới nói: “Trước tiên vào

nhà đi đã, có gì từ từ nói.”

Mai Đức ngồi xuống, anh tóm tắt lại một lần chuyện Viên Tân nhảy

lầu tự sát.

“Bây giờ cũng chỉ còn có một mình tôi thôi.” Anh tràn ngập đau

thương nói.

“Anh... sợ không?”

Mai Đức lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Chuyện gì tới sẽ tới. Món nợ này

mười năm sau mới được tính toán cũng là thầy Thiện đã hết lòng quan tâm
giúp đỡ rồi.”

Trịnh Tiệp khe khẽ thở dài: “Anh cũng đừng quá tuyệt vọng, có lẽ

thầy Thiện đã trừng phạt đủ rồi. Ông ta đã siêu thoát, buông tha cho anh rồi
cũng nên.”

Lòng Mai Đức thít chặt lại - vào lúc này, lời an ủi như vậy còn có thể

có lợi ích gì cơ chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.