“Di, Tinh nhi, các ngươi từng gặp nhau rồi sao?” Diệp vương kinh ngạc
nói.
Tân Thần Tinh cùng Giá Hiên Mặc Viêm nhìn nhau một cái, cũng không
có trả lời, làm cho mọi người có cảm giác càng thêm mờ mịt hơn so với lên
tiếng trả lời.
Diệp vương Phong Lâm quốc nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, trong mắt hiện
lên ý cười, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Đến, đến, khai tiệc, khai tiệc thôi, Nghiêm hiệu trưởng đường xa mà
đến, bổn vương cũng không thể chậm trễ.” Hạo Tàng quốc vương cười lớn
phất tay.
Lập tức, thịnh yến khai tiệc rượu.
Rượu thuần thơm mát, thức ăn ngon được bưng lên, mùi thơm nứt mũi.
Ca múa trợ hứng, ti trúc lượn lờ.
Ăn rượu thịt trong hoàng gia quả nhiên rất được, Lạc Vũ chỉ chăm chú
ăn và cho Tiểu Ngân ăn, không bắt chuyện với một ai, cũng không ai đến
bắt chuyện với nàng.
Bất quá nàng cũng không lộ vẻ gì gọi là cô tịch và bất lực, ngược lại rất
tự nhiên nhàn nhã.
Tiếng động lớn nháo hàn huyên trong đại điện, Lạc Vũ không hề để ý.
“Nghiêm hiệu trưởng, nghe nói năm nay có một vị kỳ tài nhập học vào
đế quốc học viện, có phải hay không chính là vị tiểu cô nương này?”
Trong âm thanh hỗn độn huyên náo, ca múa, một tiếng nói bình thản
vang lên, cắt đứt tiếng hàn huyên trong điện.