Nghiêm Liệt thấy Lạc Vũ đóng cửa, lập tức túm Lạc Vũ ra xa.
“Các ngươi…”
“Đã có chút giao tình, hắn cố gắng để mắt ta.” Lạc Vũ thẳng thắn nói.
Nghiêm Liệt nghe vậy, giơ ngón tay cái lên: “Vậy ngươi có thể hay
không…”
“Ta cũng là người mà thôi, hiệu trường người nói đi.” Nghiêm Liệt còn
chưa nói xong, Lạc Vũ mỉm cười cắt ngang.
Nghiêm Liệt nghe ra ý tứ trong câu nói của nàng, hắn muốn nàng mời
Vân Thí Thiên, nhưng nàng không tiếp nhận.
Lạc Vũ này thật là tinh quái.
Lập tức lại thử nhe răng định nói, đột nhiên Giá Hiên Mặc Viêm đi tới,
sắc mặt đen thui.
“Hắn cư nhiên ngủ trong phòng ngươi, ngươi…”
“Hắn muốn ngủ, ngươi có bản lãnh đi đấu với hắn, đem hắn quăng ra
đi.” Lạc Vũ không chút khách khí nói.
Một nói chặn họng làm sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm vừa đen lại hồng,
hồng lại chuyển xanh như con tắc kè bông đổi màu.
“Ngươi cư nhiên có dũng khí làm trò, trước mặt ta câu tam đáp tứ.” Giá
Hiên Mặc Viêm đã tức giận đến độ không thấy Nghiêm Liệt đang ở trước
mặt.
Lạc Vũ nhướng mày, mắt lạnh nhìn Giá Hiên Mặc Viêm tức giận sắp
bốc khói, nói: “Ngươi cùng tiểu công chúa Phong Lâm quốc cũng mắt đi