Ven đường hoa rơi liễu rũ dường như đi về hướng có cảnh đẹp của Hạo
Tàng quốc.
“Đứng lại.”
Mắt thấy đuổi tới một con hẻm cụt hẻo lảnh, người đánh lén Lạc Vũ đã
không còn đường đi nữa rồi, Lạc Vũ quát lạnh một tiếng chặn lại trước đầu
hẻm.
Người đánh lén nàng thấy bức tường chắn trước mặt, cư nhiên thật sự
đứng lại.
Cũng không quay đầu lại, ngược lại cúi đầu cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười lạnh vang dội như không sợ hãi Lạc Vũ đuổi theo, ngược lại
dường như hắn hoàn toàn tự tin vào chính mình.
Lạc Vũ nghe vào trong tai, hiểu rõ trong lòng.
Bàn tay vẫn nắm chặt thành quyền, sắc mặt tái nhợt, thái độ lạnh lùng
nói: “Nói, ngươi hạ cái gì trên người ta?”
Namtử đưa lưng về phía Lạc Vũ vừa nghe, cười hắc hắc hai tiếng, thanh
âm khàn khàn, cư nhiên mở miệng nói: “Quân Lạc Vũ, ngươi không nên
ngậm máu phun người. Ta lúc nào động tay động chân vào ngươi? Ngươi
có bản lãnh như vậy, ta làm sao mà ra tay thành công cho được?”
Hắn không đáp, nhưng hỏi ngược lại, cư nhiên thật là thanh nhàn.
Lạc Vũ vừa nghe, vừa chậm rãi tới gần, vừa trầm giọng nói: “Hãy bớt
sàm ngôn đi, nói.”
“Nói? Nói cái gì? Ta không có động tay vào, ngươi kêu ta nói cái gì?
Quân Lạc Vũ, ta xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất không nên quá kiêu
ngạo.”