Người ta mới vừa hỏi, hắn liền hận đến nỗi không thể phun ra toàn bộ
hết thảy sự tình.
Nàng thật hoài nghi năng lực của kẻ chủ mưu sau lưng đã hạ độc cả nhà
nàng từ nhiều năm trước, người của hắn chuyên nghiệp như thế này đây
sao, như vậy cũng quá dọa người đi.
Lạc Vũ cảm thấy dường như nàng đã đánh giá quá cao người ra tay hạ
độc cả nhà nàng.
“Chủ nhân nhà ngươi là ai? Nói!” Khuôn mặt Lạc Vũ vặn vẹo.
Ngay lúc tiếng nói nàng vừa phiêu đãng ở không trung, phía sau có vào
đạo khí tức bay đến nhanh chóng đầy uy lực.
Lạc Vũ có chút chau mày, người tới vốn là 3 người nhóm Giá Hiên Mặc
Viêm.
Ba người bọn họ chạy tới nơi này làm cái gì vậy?
Con ngươi chuyển động rất nhanh, Lạc Vũ âm trầm nhìn nam tử trước
mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một lần cơ hội, ngươi nói hay
là không?
Nếu nói, hôm nay ta tạm tha ngươi một mạng, cho ngươi rời đi.
Nếu không nói, dù sao chủ nhân của ngươi sớm hay muộn gì cũng tới
tìm ta, lưu ngươi lại cũng vô dụng, giết ngươi cũng không ảnh hưởng đến
toàn cục diện.
Ta tin tưởng, đồng đội của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội xử lý
người đã xuống tay hãm hại ta.”
Thanh âm lạnh lùng, không nói lời dư thừa.