phương quá mức kỳ quái, không thể nắm bắt được.
Vân Thí Thiên giơ ngọc bội lên, nhìn hoa văn khắc trên đó, suy tư trong
nháy mắt, sau đó lại vung tay lên, ngọc bội thẳng tắp rơi vào trong tay Yến
Phi.
“Xem chút đi.”
“Vâng.”
Yến Phi tiếp nhận ngọc bội, cẩn thận quan sát, nhíu nhíu mày rất nhanh
nói: “Hình như là dấu hiệu của ẩn tộc, nhưng các chi tiết lại không quá đầy
đủ.”
Vân Thí Thiên chậm rãi gật đầu.
Dấu hiệu trên ngọc bội chỉ có vẻ giống, lại hoàn toàn không giống với
lực lượng cường đại mà thần bí của ẩn tộc.
Phảng phất như dấu hiệu này là bắt chước làm ra vậy.
“Ngươi biết nó là gì sao?” Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân nhìn Vân Thí Thiên.
Trên mặt Vân Thí Thiên chợt lóe lên một ta âm lãnh: “Một chủng tộc
xấu xa.”
Lạc Vũ nhận thấy vẻ mặt âm lãnh cùng bạo lệ của Vân Thí Thiên, vẻ
mặt như vậy xem ra Vân Thí Thiên đối với cái gọi là ẩn tộc cũng không
thích, con ngươi trong mắt Lạc Vũ hơi hơi đổi.
“Ta sẽ tra ra người này cho ngươi.” Vân Thí Thiên cất vào ngọc bội Tiểu
Ngân vừa trảo trở về.
Lạc Vũ gật đầu, nàng cũng không biết cái gọi là ẩn tộc hay không ẩn tộc
nên yên tâm giao cho hắn.