Âm điệu rất hay, lọt vào tai làm cho người ta cảm giác phảng phất đưa
thân vào giữa núi rừng non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở, gió bay bướm
múa.
Nước suối trong vắt leng keng bên tai, gió xuân ở trên bầu trời quanh
quẩn.
Sức sống mãnh liệt, cảnh đẹp vui vẻ.
Không nên nghe, mau, không nên nghe.
Tiểu Ngân đứng ở mặt đất vừa nghe tiếng đàn này, sắc mặt nhất thời
biến đổi điên cuồng rống lên.
Nó đã nghe qua ở Thần Minh Vực, tiếng đàn này là nhạc khúc tử vong.
Tưởng dễ nghe, thực tế là khó nghe muốn chết .
Đám người Quân Vân trên mặt đất vốn đang nghe tiếng đàn, tinh thần
trong nháy mắt mơ hồ, bắt đầu lộ ra vẻ mặt mỉm cười bị Tiểu Ngân rống,
lập tức thức tỉnh.
Nhất thời mọi người không dám chậm trễ nhanh chóng bịt lỗ tai.
“U Minh Khúc, thúc dục thôi miên tâm thần.” Lạc Lê đứng giữa không
trung một tiếng cười lạnh, căn bản là không để ý tới tiếng đàn của người áo
đen.
Người áo đen thấy vậy cũng không có bao nhiêu chấn động, chỉ lạnh
lùng nói: “Tự cho mình rất cao.”
Dứt lời, tiếng đàn cổ kia chậm rãi biến hóa, đồng thời lúc này Cự Long
cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Đàn của hắn không phải là để cho Lạc Lê nghe .