“Tiểu Hồng, bất kể nghèo khó hay phú quý, bất kể sinh tử nguy hiểm,
ngươi cũng có thể nắm chặt tay của Tiểu Ngân, bất ly bất khí, sinh tử tương
hứa, cả đời quan tâm nó, yêu thương bảo vệ nó sao?”
“Nguyện ý.” Tiểu Hồng nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngân một cái, nhướng
mày cười một tiếng.
Hai tiểu móng vuốt nắm chặt.
“Ly kỳ.” Lạc Lê vò đầu.
“Nghe thật không tệ.” Hoàng Vũ kéo kéo khóe miệng.
Trên đài cao, Lạc Vũ nghe nói trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười: “Như vậy,
xin hỏi, Tiểu Ngân tiên sinh, ngươi nguyện ý cưới Tiểu Hồng nữ sĩ làm vợ
sao?”
“Nguyện ý.” Tiểu Ngân kêu to.
Tiên sinh là cái gì, không hiểu, nhưng cưới Tiểu Hồng đó là khẳng định .
“Như vậy, Tiểu Hồng nữ sĩ, ngươi nguyện ý gả cho Tiểu Ngân tiên sinh
sao?”
“Nguyện ý.” Tiểu Hồng cong mặt mày lên.
Cái gì nữ sĩ chứ, nó là không nữ, nó là mái, Lạc Vũ thật không biết
thưởng thức.
Nhưng mà hôm nay tâm tình của nó tốt, không so đo với Lạc Vũ. Lạc
Vũ thấy vậy cười khép thiên thư không có chữ trong tay: “Hiện tại, ta tuyên
bố, hai vị kết làm vợ chồng, chú rể ngươi có thể hôn tân nương của ngươi
rồi.”
Hôn lễ như thế này đã từng là nguyện vọng mà nàng hướng tới.