"Phủ tướng quân này thật là càng ngày càng phách lối." Ánh mắt Hiên
Viên Kỳ cùng Khương thái hậu ngắn ngủi tiếp xúc, lạnh lùng lên tiếng. Hắn
ngụ ý quá rõ ràng, hắn và Thụy vương cũng đã tới hoàng cung rồi, Thượng
Quan Hạo cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại vẫn chưa tới, rõ ràng
chính là đem tôn nghiêm hoàng gia không coi vào đâu.
"Ai kêu tiên hoàng khi còn sống đối với Thượng Quan tướng quân đặc
biệt coi trọng đây, thành ra hôm nay trong mắt hắn không coi ai ra gì cũng
là không ngoài dự kiến." Khương thái hậu cúi đầu, lạnh lẽo vuốt vòng
quanh miệng chén, nhàn nhạt lên tiếng.
Hiên Viên Diễm cùng hoàng đế Hiên Viên Ly đang nửa nằm trên
giường rồng không tiếng động nhìn nhau, đưa tay lấy ly trà đã chuẩn bị sẵn
bên cạnh đưa lên uống. Hoàng thượng đều không để ý người của phủ
Tướng quân đến chậm, mẹ con các ngươi một xướng một họa, rốt cuộc ai
mới chân chính không coi ai ra gì, người mù đều có thể nhìn được. Hiên
Viên Kỳ nội tâm âm thầm trào phúng, chỉ là trên mặt cũng không lộ ra một
chút dấu vết.
"Thượng Quan tướng quân đến, Thượng Quan tiểu thư đến." Đúng lúc
này, ngoài điện một lần nữa vang lên âm thanh bén nhọn.
"Thần Thượng Quan Hạo tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Trực tiếp đi đến giường rồng, Thượng Quan Hạo
khom người thi lễ. Tiếp theo hắn hướng hai bên trái phải gập người thi lễ:
"Thần ra mắt thái hậu, Thụy vương, Tuyên vương."
"Chờ cả ngày, Thượng Quan tướng quân cuối cùng cũng tới." Hai mắt
Hiên Viên Kỳ lạnh lẽo nhìn phía sau Thượng Quan Hạo, âm thanh giễu cợt
vang lên. Thượng Quan Hạo lạnh nhạt quét mắt nhìn Hiên Viên Kỳ, không
nói chuyện, thân thể thẳng đứng.