ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1689

-- Đúng là không biết xấu hổ, chưa bao giờ thấy người không biết xấu

hổ như vậy!

Nhìn thấy “đồng minh” bỗng trở mặt vô tình, đoán được bản thân sắp

gặp nạn, vì vậy lập tức vô liêm sỉ lăn tới đứng bên cạnh bọn họ, chuẩn bị
cùng bọn họ đối phó, trở mặt như vậy so với lật sách còn nhanh hơn.

“Người bọn hắn muốn giết không chỉ có mình ta…”

Không nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Hiên Viên Diễm và vẻ mặt phỉ nhổ

của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngón tay Dạ Dật Phong chỉ vào thi tôn
đoàn đoàn vây quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu tàn nhẫn công
kích bọn họ, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Còn có các ngươi!”

Ý tứ trong lời nói của Dạ Dật Phong đã quá rõ ràng -- Mặc kệ thù hận

của chúng ta lúc trước như thế nào, nhưng hiện tại… gặp phải một ngàn tên
thi tôn khủng bố này, chúng ta chỉ có thể trở thành một đội mới là hành
động sáng suốt!

Nghe lời nói “biến chiến tranh thành tơ lụa” của Dạ Dật Phong, cổ tay

trắng nõn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ đảo, đưa một cây chủy thủ
được giấu trong tay áo ném đến dưới chân của Dạ Dật Phong.

“Cho ngươi một thanh chủy thủ, mời ngươi trực tiếp đến một bên đào

một chiếc hố sâu rồi tự chôn sống mình đi? Tránh cho…”

Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc xéo hắn, môi anh đào

tràn ra từng chữ từng chữ, nói: “Dơ bẩn hai mắt của ta, và dơ bẩn hai tay
của kẻ địch.”

Ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã quá rõ ràng rồi.

-- Hai người chúng ta đứng chung trận tuyến với ngươi rất hổ thẹn; chỉ

sợ ngàn tên thi tôn giết ngươi cũng ngại làm bẩn một đôi tay. Cho nên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.