Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói xong, ôm Huyết tỳ bà
trong ngực rồi lại ngồi xuống đầu giường lần nữa.
Đã là đêm thứ mười bốn, chỉ còn một ngày ngắn ngủi nữa là mạng của
Diễm hết cách xoay chuyển rồi.
Nhưng trước mắt, linh lực trong cơ thể nàng không những không thể
đột phá cực hạn mà ngay cả Thiên Cơ lão nhân cũng không có chút tung
tích nào.
Nàng bị thương, Diễm sẽ đau lòng ư?
Nếu nàng bị thương có thể khiến Diễm đang hôn mê đau lòng nên tỉnh
lại, như vậy nàng bị thương nặng gấp trăm lần thì có là gì?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu, thu hồi tàn nhẫn trong đáy
mắt. Đôi mắt rưng rưng lại tràn ngập nhu tình, trìu mến nhìn Hiên Viên
Diễm. Năm ngón tay phải ứa máu... lại dùng lực mạnh gảy đàn một lần
nữa, môi đỏ tiếp tục hát lên khúc ca đứt gan thấu ruột.
Yêu quá sâu, sẽ dễ bị tổn thương; tình quá thật, nên khó rời khó bỏ.
Gấp một ngàn con hạc giấy, kết một ngàn tình yêu ta gửi đến chàng,
theo truyền thuyết, yêu và yêu có thể gặp lại!
Đêm khó ngủ, chuyện cũ thoáng ẩn thoáng hiện; lòng đau nhức nhối,
yêu người càng lún càng sâu.
Gấp một ngàn con hạc giấy, mang theo một ngàn nguyện vọng của ta.
Lúc tỉnh mộng, tình duyên sẽ không mất đi!
Lòng của ta, không hối hận, gấp bao nhiêu hạc cũng là vì chàng.