ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 186

ống tay áo vứt lên giữa không trung. Cùng lúc đó, bàn tay Hiên Viên Diễm
hướng giữa không trung duỗi một cái, dùng nội lực xoay tròn nửa đoạn ống
tay áo vào lòng bàn tay, hắn đem nửa đoạn ống tay áo nhét vào trong ngực.

"Thụy vương phủ rất nghèo sao?" Nhìn thấy hành động này của Hiên

Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi chau mày. Nghèo đến
hắn phải đem nửa đoạn ống tay áo này mang về, sau đó vá lại để mặc?

"Giữ lại làm kỷ niệm." Hiên Viên Diễm nhún vai, hai mắt tràn đầy ý

cười nói.

"Thần kinh." Nghe Hiên Viên Diễm nói, khóe miệng Thượng Quan

Ngưng Nguyệt co rút, tiếp đó lại trợn trắng mắt. Một cái tay áo có cái gì
đáng để cất giữ à? Hiên Viên Diễm không trả lời, chỉ giơ một ngón tay
trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Ngươi. . ." Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cứng lại, nàng

hiểu ý của Hiên Viên Diễm. Bởi vì nàng đã từng cầm nửa đoạn ống tay áo
này, cho nên hắn cảm thấy cần phải giữ lại.

"Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Lúc này, mười hai tên kia lần nữa mở miệng

đồng thanh lên tiếng. Nào có ai như vậy, đang đánh thế nhưng lại chạy
trốn?

"Diễm, đây chính là những thủ hạ mà ngươi hài lòng nhất sao? Tài

nghệ không bằng người thì thôi đi, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp như
thế." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt giễu cợt đánh giá mười hai tên
kia, tiếp khoanh tay, thân thể lười biếng tựa trên người Hiên Viên Diễm.

"Thắng bại đã phân, các ngươi thua, hơn nữa còn thua thê thảm không

nỡ nhìn." Hiên Viên Diễm quét mắt nhìn mười hai tên thủ hạ, thanh âm
lạnh nhạt nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.