Nghe thấy sáu thuộc hạ đáp lại, Dạ Dật Phong không mở miệng. Cổ
tay phải bỗng giơ lên, ngón giữa và ngón trỏ bắt được lá trúc, vô hồn nhìn
chiếc lá.
Sáu mật thám thấy thái độ khác thường của chủ tử mình, không vì bọn
họ làm việc vô dụng mà giận dữ mắng mỏ và nghiêm trị, ngược lại rơi vào
trạng thái im lặng, trong lúc nhất thời nghẹn họng trân trối. Trong lúc đó,
một dòng khí lưu mạnh mẽ cuốn lên bụi đất xoáy tới. Ngay sau đó, phía
trước Dạ Dật Phong sáu thước bỗng xuất hiện một nam tử đeo mặt nạ màu
bạc, mặc một bộ cẩm y cũng màu bạc. Sáu tên mật thám lập tức rút kiếm
bên hông ra. Khi sáu mật thám chuẩn bị đâm kiếm về phía nam tử kia, Dạ
Dật Phong đưa dấu tay, ra lệnh cho bọn hắn không được vọng động rồi nhìn
nam tử mặc ngân y trước mặt, nhàn nhạt nói: "Các hạ là ai? Đêm khuya tới
thăm, chẳng hay có gì chỉ giáo?"
Nam tử kia chính là Bắc trưởng lão phụng lệnh Hiên Viên Diễm và
Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nghe thấy câu hỏi của Dạ Dật Phong, ông
đưa câu trả lời cực kì lạnh lùng vào lỗ tai hắn: "Ta là vô danh tiểu tốt, chỉ là
phụng lệnh chủ tử đưa thư mời cho Thái tử Thương Nguyệt." Vừa dứt lời,
ống tay áo Bắc trưởng lão vung lên, trong tay có thêm một lá thư màu vàng
nhạt. Cánh tay nâng cao, lá thư mời thoát khỏi tay ông, tạo ra một vòng
cung màu vàng nhạt. Sau đó, lá thư bay cực nhanh về phía Dạ Dật Phong.
Hắn nhận lấy thư mời, nhìn Bắc trưởng lão, đáy mắt sâu thăm thẳm: "Chủ
tử ngươi là ai?"
Mặc dù hỏi ra miệng, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được đáp
án. Vì để không bại lộ chỗ ẩn thân của mật thám Thương Nguyệt ở Tây
Thần, hắn cẩn trọng không đi đến nơi ở của bọn mật thám mà chọn không
gian rừng trúc tĩnh lặng này, dựng lên một căn nhà gỗ nhỏ làm chỗ ở tạm
thời để liên lạc với đám mật thám. Thế nhưng -- Chỗ ở đơn sơ của hắn bị
người ta không tốn chút hơi sức nào điều tra ra rồi. Trừ nửa tháng này, đám
mật thám của hắn vắt hết óc, bất luận minh xét hay ngầm hỏi vẫn không