ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1905

chi giơ lên, hai tay chắp lại. Mà tử long ở bên trên, rùa đen ở bên dưới, ngụ
ý Hiên Viên Diễm tôn ngạo (trên cao + kiêu ngạo) nhìn hắn, còn hắn hèn
mọn nhìn lên. Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêu như vậy, đơn giản vì giễu
cợt và nhẫn tâm làm hắn nhục nhã, quả thật còn khó chịu đựng hơn giết hắn
đi.

Đối với câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể hắn cứng

ngắc, miệng không thể phát ra tiếng đương nhiên không thể đáp lại, chỉ có
thể dùng ánh mắt giết người nhìn nàng.

"Mắt mở lớn như vậy có ý gì? Chẳng lẽ..." Ngón trỏ tay phải vẽ vòng

tròn quanh hình con rùa đen, nàng chớp mắt: "Ta dụng tâm giải thích như
vậy, ngươi còn chưa hiểu ra vì sao Diễm lại cười to sao?" Dứt lời, nàng
đứng lên, bỏ khăn lụa vào tay áo, chạy đến chỗ Hiên Viên Diễm rồi ngồi
lên hai chân hắn, tay trái đặt lên vai hắn. Nàng "khó chịu" chu môi lên:
"Diễm, người này còn ngu hơn cả heo. Ta giải thích rõ ràng như thế, hắn
vẫn không hiểu."

-- Khụ... ngược lại hắn rất tạ ơn nàng dụng tâm giải thích cho hắn hiểu

rõ, nhưng bị nàng phong ba đại huyệt, miệng lưỡi cứng ngắc làm sao nói
được?

Hiên Viên Diễm cố nén cười, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc bên má nàng,

giọng nói cực kì dịu dàng: "Sớm biết hắn ngu xuẩn như thế, nàng không
nên cực khổ thêu hình phức tạp, nên trực tiếp thêu mười một chữ đơn giản
là được rồi."

Ngón trỏ phải từ từ vẽ vòng tròn lên ngực Hiên Viên Diễm, nàng biết

rõ mà vẫn hỏi: "Mười một chữ gì?"

Hiên Viên Diễm liếc nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Dạ

Dật Phong, chậm rãi nói: "Thái tử Thương Nguyệt, ta muốn ngươi trở
thành rùa đen!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.