ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1996

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười, vô cùng tự tin nói: "Ta chưa

từng lo ngươi sẽ thất hứa."

-- Chưa từng lo hắn sẽ thất hứa? Hay là chưa từng lo hắn dám không

giữ lời hứa? Nếu hắn dám thất hứa, chỉ e lấp vào chỗ trống của lời hứa đó
không chỉ là lãnh thổ Bắc Dực mà còn... tính mạng đại quân Bắc Dực.

Tiêu Hàn nhìn nụ cười của nàng, cảm giác phiền muộn nổi lên trong

lòng, kéo dây cương quay lưng về phía nàng. Trong lòng hắn biết rõ, nụ
cười nàng trao cho Hiên Viên Diễm là nụ cười sâu tận đáy lòng; ngoài Hiên
Viên Diễm, nụ cười xinh đẹp nàng dành cho những người khác chỉ là vẻ bề
ngoài, mãi mãi không lan đến đáy mắt.

Tiêu Hàn giơ roi ngựa lên cao, chậm chạp phun ra bốn chữ hiếm hoi

che giấu cảm xúc chân thật trong lòng: "Hai vị, cáo từ!"

Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm nhìn

bóng lưng Tiêu Hàn, đồng thanh ăn ý nói: "Tiêu thái tử đi khỏe, không
tiễn!"

Tiêu Hàn nhẹ nhàng hạ roi, bảo mã xẹt qua chân trời biến mất trong

đêm khuya mịt mùng.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Đông trưởng lão, dịu dàng hỏi:

"Hành động của Bắc trưởng lão bên kia sao rồi? Đã phá hủy Quỷ Chú môn
chưa? Lấy được Biến Sắc hoa không?"

Đông trưởng lão cung kính trả lời: "Bắc trưởng lão truyền tin, Quỷ

Chú môn đã bị phá hủy. Hiện giờ hắn đang mang Biến Sắc hoa về Vô Danh
sơn trang."

Nghe Đông trưởng lão bẩm báo, HNTB.dđLQĐ nàng thoải mái dựa

lên vai Hiên Viên Diễm, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm: "Diễm, hôm
nay là một ngày đẹp."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.