ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 2046

Dạ Dật Phong nhìn lại những lá chắn lần cuối rồi giục ngựa chạy như

bay về phía trước.

Cùng lúc đó -- Địch trướng quân lạnh lùng nheo mắt lại.

Một khi hai quân giao chiến, trừ khi chém giết đến mức không còn sức

nữa thì hai bên đồng thời ngưng chiến. Không có chuyện một bên dẫn đầu
tự rút lui, bởi vì bên rút lui đầu tiên sẽ để lộ nhược điểm sau lưng cho đối
phương, chẳng phải khiến đối phương có cơ hội sao? Dạ Dật Phong thân là
đại tướng quân Thương Nguyệt, sao có thể không biết đạo lý trong này? Đã
thế... sao Dạ Dật Phong lại ra chiêu rút lui ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ hắn
cố ý lộ sơ hở, muốn dẫn đại quân Tây Thần đến bẫy mà hắn đã sắp đặt sẵn
để Tây Thần tự chui đầu vào lưới?

Nhưng ngộ nhỡ mình suy đoán sai lầm thì sao? Dạ Dật Phong không

sắp đặt bẫy mà sợ thực lực của quân Tây Thần thật nên rút lui vòng chiến
thì sao? Nếu Tây Thần không thừa dịp tinh thần đối phương suy sụp, nhân
lúc đối phương lộ nhược điểm sau lưng để đuổi giết quân Thương nguyệt,
chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội diệt địch sao? Có khi chiến tranh là một cuộc
đánh cược, nếu không mạo hiểm một chút thì rất có thể sẽ đánh mất cơ hội
diệt địch ngàn năm có một. Hắn, phải đánh cược một lần!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Địch tướng quân cao giọng quát:

"Giết, giết cho bản tướng quân! Tiêu diệt những tên chắn đường này với tốc
độ nhanh nhất!"

Đao lạnh vung lên, máu văng khắp nơi. Những lá chắn muốn dùng

thân thể chặn đường đại quân Tây Thần, giơ binh khí trong tay chống kẻ
địch xông tới. Nhưng bọn hắn sao có thể là đối thủ của đại quân Tây Thần
đông như kiến? Một người tiếp một người, máu me đầy người ngã xuống,
nhưng trước khi ngã xuống đều chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Đằng xa, trên gò núi phía tây, sau tảng đá lởm chởm cao ngất --

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.