ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 2324

Vô Ngân càng nghĩ, lỗ mũi càng xót, tim cũng càng đau. Hắn dùng

sức siết chặt quả đấm, khép mắt lại, cố nén không để nước mắt khổ sở rơi
xuống.

Thiên Cơ lão nhân nằm bên cạnh Vô Ngân, nhìn phu thê trò cưng

hạnh phúc, đồng thời cảm nhận được trái tim thương cảm của Vô Ngân.
Ông đưa tay sang vỗ vỗ bả vai Vô Ngân. Lúc này ân ái tựa sông, không lâu
sau lại sinh ly tử biệt. Nghĩ đến đây, trái tim của ông cũng tựa như bị dao
cắt, nhưng dù đau vẫn phải che giấu không lộ ra ngoài. Nếu không làm thế,
ai sẽ cố gắng bảo vệ thời gian nửa năm hạnh phúc ngắn ngủi còn lại của
Nguyệt hài tử và Diễm tiểu tử?

Bên trong phòng, Hiên Viên Diễm lưu luyến rời khỏi môi Thượng

Quan Ngưng Nguyệt. Hắn kéo nàng lên, tay trái ôm eo, tay phải vuốt ve má
nàng, môi mỏng cong lên, cười nói: "Nguyệt nhi, sắc trời đã muộn, chúng
ta đi nghỉ thôi. Sáng sớm mai chúng ta còn phải đi đến Linh Cung nữa."

"Ừ!"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ đáp, ôm hông hắn rồi dựa vào vai

hắn. Hai người dời bước về phía tây căn phòng, ở đó có đặt một chiếc
giường to. Màn lụa đỏ treo vô số đồng tâm kết rực rỡ; chăn gấm đỏ tươi
mừng vui thêu trăm con ngàn cháu trông rất sống động; đôi gối gấm hình
trái tim thêu đôi uyên ương nghịch nước tỉ mỉ. Bên dưới chăn gấm đặt vô
số táo đỏ, đậu phộng, nhãn, hạt sen, mỗi hạt đều rất lớn, rất tròn,
dđLe4Quy6Don8 ngụ ý là -- sớm sinh quý tử.

"Soái lão đầu này, thường ngày chỉ biết ăn uống nghịch ngợm, điên

điên khùng khùng. Không ngờ..." Hiên Viên Diễm nhìn bày biện trên
giường, lông mày nhếch lên, hài hước nói: "Nghiêm túc dụng tâm thu xếp
giường cưới cho chúng ta như thế."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.