Bởi vì trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất rõ ràng, tất cả binh
quyền của Thương Nguyệt quốc ở trong tay Dạ Dật Phong hắn, hiệp nghị
cũng là do Thái tử Thương Nguyệt quốc hắn, Thái tử tương lai cùng Long
Diệu Hoàng triều ký.
Nếu như Thái tử Thương Nguyệt quốc hắn chịu khổ bỏ mình, binh
quyền Thương Nguyệt quốc tự nhiên cũng sẽ đổi chủ, như vậy phần hiệp
nghị "Hữu nghị" do Dạ Dật Phong hắn tạm thời ký cùng Long Diệu Hoàng
triều, sợ rằng trong nháy mắt sẽ trở thành có cũng như không rồi.
Thật ra dựa theo lẽ thường mà suy đoán, mặc dù mình không mở
miệng hỏi thuốc giải, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rõ tất cả cũng nên
chủ động đem thuốc giải giao cho mình.
Vậy mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại cố tình không chủ động đem
thuốc giải giao cho mình, cố ý chờ đợi mình mở miệng xin nàng thuốc giải.
Rõ là. . . Coi như nàng ngoan độc a, ngoan độc làm hắn căm phẫn, lại
không thể làm gì.
"Được rồi! Vậy ta liền tìm một chút xem, có lẽ ta thật sự có mang theo
thuốc giải bên người, nhưng bởi vì trí nhớ không tốt nên quên mất."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười rực rỡ liên tục nhún vai, khẽ cụp
mắt xuống, ngón tay miễn cưỡng đưa vào trong tay áo tìm kiếm.
Khóe miệng Dạ Dật Phong khẽ co rút, tuy hai mắt yên lặng nhìn về
phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang lục lọi tay áo, nhưng trong lòng thì
vô cùng u ám thê lương thầm nói: ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi! Quên mất?
Ngươi mà quên mất, giả bộ quên mất chứ gì.
Sau một hồi thờ ơ tìm kiếm trong tay áo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt
từ bên trong lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trăng như tuyết, biểu tình trên
mặt có chút áy náy cười nói: "Xem trí nhớ đáng ghét của ta, quả thật là có
mang theo thuốc giải bên mình."