ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 181

đành từ giã họ, quay lưng ra về. Tôi đi thẳng tới Makhátkala.

- Thế nào anh cứu được cừu rồi chứ? - các đồng chí ở tính ủy hòi tôi.

- Tôi cứu được ba con.

- Anh kể lại xem, bằng cách nào?

- Rất giản đơn thôi, những người chăn cừu mổ thịt ba con để đãi và chúng

tôi đã ăn hết. Tôi cho rằng tôi đã cứu được ba con ấy.

- Thôi được rồi, - các đồng chí ở đó tức giận nói, - anh cứ đi mà làm thơ

của anh, còn việc cứu đàn cừu, chúng tôi sẽ tiến hành không cần đến anh.
Và để anh có thể làm thơ hay hơn, chúng tôi sẽ cảnh cáo anh nghiêm khắc.

Tôi cầu cho cuốn sách của tôi không gặp phải chuyện như vậy. Lên

đường đi cứu đàn cừu, nhưng lúc về sẽ đem theo cái gì? Một ngày mở đầu
bằng buổi bình minh không phải bao giờ cũng sẽ như ta mong muốn.

Hồi ức. Tôi nhớ lại ngày đầu vào học Đại học văn học ở Matxcơva.

Chúng tôi vừa bước vào học tập thì ngày sinh của tôi đã tới. Tất nhiên
không có ai mừng tôi cả vì chưa ai biết rằng tôi đã sinh ra vào ngày đó. Tôi
còn giữ một số tiền bố cho để mua bành tô.

“Thôi được, anh bạn Raxun đáng thương ạ, - Tôi thầm nói, - chúng mình

sẽ tự mua quà mừng chúng mình vậy - sẽ mua một cái bành tô”. Tôi cầm
tiền và đi tới chợ Chisinô.

Những năm đầu tiên sau chiến tranh, các chợ trời ở Matxcơva thật là

nhộn nhịp, sầm uất. Ở đấy có những luật lệ riêng, có những vị cảnh sát
riêng và những tên phe riêng. Chắc là ở đây có thể mua đủ mọi thứ trên đời,
có lẽ chỉ trừ lừa đực hay lừa cái gì đó là không mua được.

Chợ Chisinô trông hệt như một tổ kiến bị phá vỡ. Hàng giờ đồng hồ tôi

lách mình qua đám đông người vung lên sát tận mũi tôi đủ các thứ hàng:
nào là quần áo, giầy dép, quân phục, mũ lưỡi trai, váy đàn bà, áo lót, nạng
chống...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.