ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 210

sinh ra.

Có mấy người phụ nữ vừa đi làm cỏ lúa mì về. Quần áo lấm lem đất cát,

đôi tay đầy những vết xước vì cỏ sắc, vẻ mặt mệt mỏi, họ ngồi xuống vệ cỏ
bên đường nghỉ. Tôi đi lại gần phía họ.

Không biết thấy tôi, họ mới bắt đầu nói về tôi hay là nói từ trước đó, chỉ

biết tôi bất chợt nghe thấy một bà vừa lấy búi cỏ lau mồ hôi trên trán vừa
nói:

- Nếu người ta hỏi tôi thích gì nhất thì tôi sẽ nói: thích có trái tim vô lo và

số phận dễ dàng của Raxun Gamzatốp.

- Sao, Raxun có trái tim như cục phó mát, không bao giờ biết đau sao? -

một bà họ hàng bênh vực tôi.

- Có thể không phải là cục phó mát, nhưng dù sao thì anh ta cũng không

phải rẫy cỏ lúa. Anh ta không phải đi làm hay ăn cơm theo kẻng đánh của
nông trang. Anh ta không biết thế nào là ngày công, không biết phải làm gì
mới kiếm được số công điểm và được phân phát những gì theo số công
điểm ấy, chỉ có đàn địch, bông phèng mà tiền vẫn chui vào túi. Có lo lắng
điều gì đâu? Tim anh ta có bao giờ bị đau? Tôi chẳng mong số phận nào
may mắn hơn.

Hỡi người phụ nữ phúc hậu! Tôi biết kể thế nào cho bà nghe công việc

của mình, về sự lao động liên tục, nhọc nhằn của tôi?

Tôi buồn rầu từ cánh đồng trở về làng. Trong đình làng, các bậc cao tuổi

đang ngồi chơi, trò chuyện với nhau về đất, về mùa màng sắp tới, về những
ngọn núi, bãi chăn cừu, về bệnh tật và cỏ cây, về những ngày đã qua của
làng chúng tôi. Tôi bước lại gần, chào các cụ và cũng ngồi xuống một phiến
đá lạnh.

Có cụ già cầm một tờ báo mới trong đó có đăng bài thơ tôi. Câu chuyện

chuyển sang bài thơ. Người kỵ sĩ bao giờ cũng thích thú khi người ta khen
con ngựa của anh ta. Tôi cũng hy vọng rằng các cụ sẽ khen bài thơ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.