ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 264

Phải rồi, đã từ lâu tôi mơ ước viết cuốn sách về quê hương thân yêu. Từ

lâu tôi đã nuôi dưỡng ý định đó nhưng vẫn không sao viết được. Có thể do
không đủ tải năng, có thể do công việc bận rộn hàng ngày cản trở, có thể vì
thiếu lòng kiên nhẫn, hay có thể không đủ lòng dũng cảm.

Cùng với năm tháng, cảm giác trách nhiệm trước bản thân mình và trước

độc giả càng tăng lên và bàn tay không phải lúc nào cũng lăm lăm cầm bút
viết mỗi khi có dịp. Cuốn sách về quê hương là cuốn sách nặng nề trách
nhiệm nhất trong mọi cuốn sách.

Cuốn sách này tôi chưa viết xong, nhưng tôi đã nghĩ đến nó rất nhiều và

bây giờ tôi biết rất rõ nó phải thế nào. Những suy nghĩ của tôi về cuốn sách
này - về cuốn sách chính của đời tôi - Tôi quyết định ghi lại trên giấy.

Đây chưa phải là cái áo mà là tấm vải để may áo. Đây chưa là tấm thảm

mà chi là sợi để dệt thảm. Đây chưa phải là bài ca, mà chỉ là nhịp đập rộn
ràng của con tim mà từ đó bài ca phải sinh ra.

Người ta nói. Cho dù anh không cầu nguyện đi nữa, song chỉ riêng việc

anh nghĩ rằng cầu nguyện không phải là chuyện xấu thôi đã đủ để anh
không phải rơi xuống địa ngục.

Người ta nói. Đã là bạn với nhau thì có gì ăn nấy, cần gì phải cao lương

mỹ vị mới vui. Nếu trong nhà bạn chỉ có ruợu buza thì chăng lẽ khách lại
giận rằng bạn không đãi mình bằng thứ rượu ngoại quốc, thứ rượu mà trong
nhà, ngoài làng không đâu có?

Người ta nói. Nếu anh chưa làm được gì tốt, tôi cũng cảm ơn vì anh đã

định làm.

Hỡi người độc giả bạn tôi. Cuốn sách nào cũng vì bạn mà được viết ra.

Tôi có thể thuyết phục cán bộ xuất bản, có thể tranh cãi với nhà biên tập,
với các nhà phê bình. Nhưng chỉ lời phán xét của bạn mới có ý nghĩa quyết
định cuối cùng. Nói như các quan tòa thì lời phán xét ấy không thể có bản
kháng án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.