ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 262

Ở miền Đaghextan chúng tôi trước đây có xảy ra một chuyện kỳ dị. Một

quả núi cao bỗng nhiên rung lên rồi từ từ trôi xuống, Nó dừng lại cách làng
Môkhốt không xa và ngăn đôi một dòng sông, cả đàn cừu, những người
chăn cừu, những lều bạt, đống lửa của họ bình yên dạo chơi một lúc cùng
với quả núi. Bây giờ quả núi đó vẫn y như trước, chi có điều dưới chân núi
hình thành một cái hồ mới, trong hồ người ta thả cá hồi. Trước đây chưa
từng ai đến tham quan trái núi đó, khi nó còn ở chỗ cũ, còn bây giờ thì ngày
này qua ngày khác khi thì khách du lịch đến thăm, khi thì các nhà khoa học
đi khảo sát, rồi người đánh cá tới, các trường học tham quan.

Tôi mong sao cuốn sách của tôi cũng sẽ được bình yên đạo chơi đến một

ngôn ngữ khác mà khôog gặp tai họa gì. Hãy để cho nó sau này thu hút
khách đến thăm như quả núi ở gần làng Môkhốt.

Tuy nhiên, như những người theo đạo Hồi vẫn thường nói: khi đẻ thế

nào, sau này sẽ thế... Câu này chắc là tương tự như câu tục ngữ Nga: Người
thì cầu xin, còn trời thì ban phát. Hay nói ngắn hơn là: không thể thoát khỏi
được số phận.

Nhà phê bình. Viết về người phê binh là khó hơn tất cả. Nếu chửi bới phê

bình, người ta sẽ nghĩ rằng chửi lại không bằng lòng với các nhận xét phê
bình chứ gì, hoặc là đang cố trả thù. Nếu khen ngợi, người ta sẽ nghĩ rằng
chắc là định hy vọng kiếm chác gì nay mai đây.

Bố tôi nói: tôi và nhà phê bình là hai nhà thơ. Tôi làm thơ và nhà phê

bình viết về thơ tôi.

Abutalíp nói với một nhà phê bình Đaghextan:

- Tôi làm rượu nho còn anh nếm rượu của tôi.

Tôi không muốn phát biểu ý kiến về phê bình nhưng tôi muốn nói với

nhà phê bình vài lời ngắn ngủi.

1. Cái xấu bao giờ cũng gọi là xấu, cái tốt là tốt.

2. Nếu đã khen sau này chớ chửi rủa cái đã khen; nếu đã chửi rủa sau này

chớ có khen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.