ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 308

BA VẬT BÁU CỦA MIỀN ĐAGHEXTAN

Những người dân vùng cao là những khách bộ hành vĩnh viễn, lúc nào

cũng ở trên đường. Một số người đi tìm của cải, một số người đi tìm vinh
quang, số người còn lại đi tìm sự thật.
Những người đi tìm của cải đã trở về sau khi tìm được nó, và giờ đây
đang ngồi hưởng thụ kết quả chuyến đi của mình.
Những người đi tìm vinh quang, sau khi đạt đến thì nay đã hiểu rằng nó
chẳng đáng giá gì và thật là hoài công vô ích khi đã phải bỏ nhiều sức lực
vào chuyện đó đến thế.
Đối với những người đi tìm sự thật thì con đường của họ hóa ra là dài
nhất, dài vô tận. Ai đi tìm sự thật, người ấy không tránh khỏi số phận suốt
đời ở trên đường.
Khi người dân miền cao lên đường đi đâu đấy, tất nhiên người đó sẽ dẫn
theo cả lừa nữa. Trên lưng con vật hiền lành ấy bao giờ cũng thấy ba vật
buộc vào với nhau: một cái bọc lớn căng phồng, liền đấy là một cái túi da
cừu, tiếp liền sau đó là một bình sứ nhỏ.
Hàng trăm năm nay, người dân vùng núi ấy đã luôn ở trên đường, đi suốt
từ làng này sang làng khác, từ huyện này sang huyện khác. Phía trước anh
ra là chú lừa quen thuộc, trên lưng lừa là chiếc bọc, chiếc túi da cừu và bình
sứ nhỏ.
Tại một vùng giàu có, khi người dân miền cao nọ cần đi đâu đấy, để lừa
đứng lại một mình, thì mấy kẻ vô công rồi nghề no nê bèn dở trò trêu chọc
con vật đáng thương. Chúng lấy gậy nhọn, lấy kim chọc vào con vật, bắt nó
phải nhảy chồm chồm lên. Bọn đê tiện kia tưởng rằng lừa đang nhẩy múa vì
những cú đâm chọc của chúng.
Người miền núi nó nhìn thấy mấy tên trêu chọc con vật trung thành của
mình bèn rút dao găm ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.