ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 309

- Này bọn bay đừng có mà vuốt râu hùm!
Mấy tên vô lại kia phát hoảng, cố nói đủ lời tốt đẹp làm cho anh nọ cuối
cùng cất dao găm đi. Khi cuộc nói chuyện hòa bình bắt đầu thì mấy tên kia
mới hỏi:
- Anh chất những thứ gì trên lưng lừa thế? Bán cho chúng tôi đi
- Các người không đủ vàng, đủ bạc để mua cái này đâu
- Anh cứ thử xướng giá lên xem nào!
- Cái đó không thể có giá
- Thứ gì đựng trong mấy cái túi đó mà lại không có giá?
- Quê hương ta, Đaghextan của ta
- Quê hương mà lại chất lên lưng lừa ư! - mấy tên nọ cười phá lên. -Nào,
nào, cho xem quê hương anh tý nào!
Người dân vùng núi mở bọc ra, và bọn kia nhìn thấy thứ đất bình thường.
Nói cho đúng ra thì thứ đất đó không phải bình thường. Ba phần tư là sỏi
đá.
- Có thế thôi à? Chẳng lẽ đó là tất cả tài sản của anh?
- Phải rồi, đó là thứ đất miền núi của ta. Đó là lời nguyện đầu tiên của cha
ta, là giọt nước mắt đầu tiên của mẹ ta, lời thề đầu tiên của ta. Đó là cái cuối
cùng ông nội ta để lại, cái cuối cùng ta sẽ để lại cho cháu mình.
- Thế cái này là cái gì?
- Để ta buộc bọc lại đã
Thắt buộc lại rồi đặt bao đất lên mình lừa xong, người miền núi ấy mở
nắp đậy chiếc bình, và tất cả đều thấy rằng trong đó là một thứ nước bình
thường. Nói cho đúng ra, thứ nước đó nếm hơi mằn mặn.
- Sao anh lại đem theo cái thứ nước không thể nào uống được?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.