ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 370

- Ta đã quen đi trên những con đường nhỏ hẹp. Chẳng lẽ bây giờ đi trên

đường lớn lại trượt ngã gãy chân sao? Ta đã bao đời này tìm con đương ấy.
Sẽ chẳng sợi tóc nào rụng mất trên đầu ta
- Đaghextan, ngươi là kẻ vô đạo. Ngươi đang diệt vong. Hãy cứu lấy
Đaghextan! -lũ quạ kêu lên quàng quạc, bầy sói rền rĩ thế. Gào kêu, đe dọa,
vật nài, giết chóc, lừa dối. Biết bao kẻ đã ném đá vào ngọn đèn vừa thắp
sáng!
Biết bao kẻ rắp tâm đốt cháy chiếc cầu vĩ đại! Bao ngọn cờ đã đến, bao
kẻ cướp đã vào. Giằng xe nhau mảnh đất Đaghextan nhỏ bé, nhưng giằng
nhau tấm áo khoác ngoài giữa đêm đông giá lạnh. Và Đaghextan ngơ ngác
chạy loanh quanh như chú hươu vừa thoát cũi. Kẻ thù nào cũng dữ tợn tham
lam lao vào bắt nó. Biết bao kẻ thù đã săn đuổi nó, dương súng nhằm bắn
nó!
“Ta là Nagiơmuđin Gôxưnxki, thủ lĩnh của Đaghextan, thủ lĩnh được dân
bầu bên hồ Anđi. Thanh gươm của ta nhằm bổ xuống chiếc đầu nào có mũ
đính vành vải đỏ!”
“Hỡi những người anh em cùng theo Hồi giáo! Hãy theo te. Ta đã trương
cao ngọn cờ màu xanh của đạo!” -Một kẻ khác đã cất giọng the thé mà nói
như vậy. Đó là Uzun-Khátgi.
“Chừng nào ta chưa cắm được đầu thằng Bônsêvích cuối cùng lên cọc đặt
trên đỉnh núi cao nhất miền Đaghextan, chừng đó ta chưa chịu treo vũ khí
của mình lên tường!” - hầu tước Núcbếc Tarkôpxki gào lên như vậy.
Đúng vào năm đó, viên đại tá quân đội Nga hoàng là Kaimat Alikhanốp
đã xây cho mình một tòa lâu đài ở vùng Khunzắc. Hắn gọi một người miền
cao đến và chỉ cho xem nhà mới của mình. Khoái chí với lâu đài mới xây, y
dương dương tự đắc hỏi:
- Thế nào, lâu đài của ta đẹp chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.