ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 380

Khunzắc, trong làng Khaxavuro bị cháy, nơi Đécben cổ kính. Không một
hòn đá nào trong khe núi Arakan không thấm máu các vị chính ủy
Đaghextan. Ở vùng núi thấp Môtrôc, kẻ thù đã đặt bẫy rình bắt đội quân của
Bagatưrôp. Cảng Pêtơrốpxcơ, Têmir-Khan-Sura và cả bốn dòng sông Kôixu
đều đã chứng kiến cảnh đầu tơi máu chảy. Giờ đây hoa vẫn được ném
xuống bốn dòng sông Kôixu để tưởng nhớ những người đã khuất. Một trăm
nghìn người Đaghextan đã hy sinh -họ là những đảng viên cộng sản và
chiến sỹ du kích. Nhưng nhiều dân tộc khác đã biết đến Đaghextan. Hàng
triệu người bạn đã giơ tay ra đón Đaghextan đó. Cảm thấy hơi ấm của
những bàn tay bè bạn, người Đaghextan bèn nói với nhau: “Chúng ta giờ
đây không còn ít ỏi nữa”
Chiến tranh không sinh ra con người, nhưng trong ngọn lửa của chiến
tranh cách mạng, nước Đaghextan mới đã sinh ra.
Ngày 13 tháng 11 năm 1920, Đại hội bất thường lần thứ nhất các dân tộc
Đaghextan được triệu tập. Nhân danh chính phủ Liên bang cộng hòa xã hội
chủ nghĩa Xô Viết Nga, Xtalin đã phát biểu tại Đại hội. Chính Người đã
công bố quyết định thành lập nước Cộng họa tự trị Đaghextan - xứ sở của
núi rừng. Bắt đầu tên gọi mới, con đường mới, số phận mới. Trong lịch của
Đaghextan ngày này được ghi bằng màu đỏ.
Ít lâu sau, nhân dân Đaghextan nhận được một món quà. Lênin đã gửi
tặng tấm ảnh của mình với dòng chữ đề: “Tặng Đaghextan Đỏ”. Những
người thợ kim hoàn miền Kubatri và thợ mộc Unxun đã làm nên chiếc
khung tuyệt đẹp để treo tấm ảnh ấy. Cũng vào năm ấy con tàu mới
“Đaghextan Đỏ” đã rời cảng Makhátkala ra đi.
Và chính giờ đây Đaghextan cũng giống như một con tàu hùng vĩ bắt đầu
cuộc hành trình dài trên biển lớn.
“Ngôi sao buổi sáng”. Tờ tạp chí đầu tiên của Đaghextan đã có tên gọi
như vậy. Bình minh đã đến với Đaghextan. Những cánh cửa đã mở vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.